Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 13

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 30/01/2016

...o0o...o0o...o0o...

Doãn Mộ Tuyết nhìn Mạt Ngôn đã hoàn hồn lại, mỉm cười đem lời vừa nói biểu đạt rõ ràng thêm lần nữa: "Ta nói, đồ đạc trên cơ bản đã mua đủ, nếu có cần gì thêm, lần sau lại đến mua."

"A, chúng ta thanh toán xong liền trở về." Sau khi Mạt Ngôn lấy lại bình tĩnh liền đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ cao thấp di động từ vết thương trên trán đến ở cổ của Doãn Mộ Tuyết cùng đôi mày hơi nhíu lại bán đứng nội tâm Mạt Ngôn giờ phút này tràn ngập phiền não.

Khi Doãn Mộ Tuyết đang ngồi trên xe Mạt Ngôn chạy vào căn biệt thự, vẫn là bị thiết kế tinh tế cùng trang hoàng xa hoa làm cho rung động. Cảnh tượng trước mắt này, Doãn Mộ Tuyết chỉ được nhìn qua TV, mà hiện tại nàng lại đang ở ngay đây, loại cảm giác rung động này mãnh liệt khác xa hơn nhiều so với nhìn qua TV.

"Thật đẹp." Doãn Mộ Tuyết hai tay xách túi mua sắm đi theo phía sau Mạt Ngôn, nhìn thấy được hết thảy trong phòng trong hết thảy vẫn là không nhịn được thốt ra tiếng tán thưởng. Cặp ngà voi lấy màu trắng làm chủ đạo được đặt ngay sát tường chính sảnh, chùm đèn thủy tinh lộng lẫy rũ xuống những dây pha lê ngay giữa phòng, chiếu ánh sáng nhu hòa lên tấm thảm màu tím nhạt thêu hoa được trải khắp phòng, sô pha màu nâu nhạt phối hợp với bàn trà màu đen bằng đá, tạo nên không khí ấm áp lại không thiếu tính hiện đại tân thời cho phòng khách.

"Cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là nơi để ở, phòng bếp ở bên cạnh." Mạt Ngôn hai tay xách đầy túi đồ cùng Doãn Mộ Tuyết hai tay đồng dạng cũng không rảnh rỗi đi đến phòng bếp, sau khi hai người đặt hết đồ đạc lên bàn ăn lớn bằng đá hoa cương trong phòng bếp, Mạt Ngôn lại xoay người đi ra ngoài lấy những thứ còn lại vào, Doãn Mộ Tuyết thì ở lại phòng bếp bắt tay vào dọn dẹp.

Doãn Mộ Tuyết mở ra tủ lạnh, tủ chén nhìn qua, đúng như lời Mạt Ngôn đã nói, căn nhà này thật sự là không thể tìm ra đồ gia dụng để nấu cơm. Trừ bỏ vài cái chén trong tủ, vài đôi đũa, mấy bình nước lọc trong tủ lạnh, ngoài ra không còn gì cả.

Cũng may Doãn Mộ Tuyết vừa rồi tại siêu thị có mua hai cái khăn lau trở về, tìm từ trong túi, xả khăn từ vòi nước rửa chén, sau khi vắt khô liền bắt đầu chà lau mặt bàn ngăn tủ trong phòng bếp, lại chà lau trong tủ lạnh thật sạch, mới bắt đầu đem đồ ăn từ túi to để vào trong tủ lạnh.

"Những thứ này nên đặt vào chỗ nào?" Mạt Ngôn tay trái nắm bịch muối, tay phải cầm bình tương, trong ngực còn ôm nồi cơm điện đứng phía sau Doãn Mộ Tuyết hỏi.

Doãn Mộ Tuyết đang bỏ rau củ vào tủ lạnh, nghe được thanh âm liền quay qua, nhanh chóng nhìn lướt qua khắp phòng, thấy nơi trống trải liền chỉ tay: "Trước tiên đặt ở đây đi." Vừa nói vừa vươn tay tiếp nhận nồi cơm điện trong ngực Mạt Ngôn đặt lên bàn đá.

Sau khi Mạt Ngôn đặt hết đồ lên bàn, không biết làm thế nào có thể phụ giúp Doãn Mộ Tuyết mấy việc này, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn nàng bận việc. Ngẫu nhiên khi Doãn Mộ Tuyết xoay người lại lấy đồ trước đó chưa lấy hết, Mạt Ngôn sẽ nhanh chóng vươn tay cầm lấy đưa qua, hai người nhìn nhau mỉm cười, cũng không nói gì với nhau, nhưng lại đem lại cho Mạt Ngôn loại cảm giác an tâm chưa bao giờ có. Loại cảm giác này khó có thể biểu đạt được, nàng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nàng lớn đến như vậy cũng chưa bao giờ được cảm nhận qua, xa lạ lại khiến cho nàng đã bắt đầu lưu luyến.

"Mạt tiểu thư, đã thu dọn xong. Ta hiện tại chuẩn bị nấu cơm, phương diện này khả năng sẽ có chút khói dầu, nếu không ngươi đến phòng khách chờ, có thể chứ?" Doãn Mộ Tuyết lấy nồi cơm điện ra, sau khi rửa sạch hai lần, lấy bao gạo vừa mới mua trút ra, đổ nước vo gạo cắm điện nấu cơm, không hề có động tác dư thừa nào.

Mạt Ngôn thực không thích Doãn Mộ Tuyết xưng hô với nàng như vậy, Mạt tiểu thư, nghe thật xa lạ, khoảng cách lập tức đã bị kéo rộng ra: "Doãn tiểu thư, ngươi không cần gọi ta là Mạt tiểu thư, khiến ta nghe không được tự nhiên . Ngươi có thể gọi ta Tiểu Ngôn, người nhà bằng hữu đều gọi ta như vậy." Mạt Ngôn tựa vào bàn đá đề nghị như vậy với Doãn Mộ Tuyết đang chuẩn bị rửa rau củ.

Doãn Mộ Tuyết nghe vậy, động tác rửa rau củ có chút khựng lại, liền lập tức tiếp tục: "Mạt tiểu thư, ta nghĩ gọi Tiểu Ngôn vẫn là không hợp tình hợp lý. Nếu Mạt tiểu thư không thích ta gọi ngươi là Mạt tiểu thư, ta vẫn có thể gọi ngươi là Mạt tổng." Cách gọi tiểu thư này, khen chê không đồng nhất, tôn xưng như vậy đôi khi nghe trong tai nữ nhân chưa lập gia đình, có khi lại hoàn toàn là hàm ý khác. Doãn Mộ Tuyết nghĩ vẫn là nên gọi Mạt tổng, hẳn là thích hợp hơn.

Không chịu gọi Tiểu Ngôn sao? Vậy Mạt tổng đi, ít nhất nghe so với Mạt tiểu thư dễ nghe hơn, cũng không phải không được tự nhiên như vậy: "Được rồi, tùy ý ngươi liền gọi Mạt tổng đi. Doãn tiểu thư, ta có thể gọi ngươi Tiểu Tuyết được không? Doãn tiểu thư phát âm hơi khó, lại nghe xa lạ như vậy." Trong tâm tư Mạt Ngôn rất muốn gọi Doãn Mộ Tuyết là Tiểu Tuyết, vừa gọi thuận miệng hơn vừa gửi gắm ước nguyện tìm được Tiểu Tuyết kia, khi Mạt Ngôn không kịp nghĩ kỹ, đã thốt ra .

Tiểu Tuyết? Sau khi Doãn Mộ Tuyết nghe được, liền ngẩn người, tên này đã bao nhiêu năm không được người khác gọi lại, đã mười năm đi. Tiếng gọi Tiểu Tuyết này tựa như gợi lên đoạn ký ức mơ hồ đã sớm phủ đầy bụi bặm trong lòng Doãn Mộ Tuyết, hình như đã từng có người ngay bên cạnh nàng không ngừng gọi Tiểu Tuyết Tiểu Tuyết, mặc kệ là khóc hay cười, người đó sẽ là người đầu tiên bên cạnh nàng. Doãn Mộ Tuyết đã nhớ không rõ bộ dáng người đó, chỉ nhớ mơ hồ người đó bị người trong xe hơi sang trọng đón đi. Vì lời hứa trước khi đi của người đó, Doãn Mộ Tuyết chờ a chờ, cho dù Hứa Linh ghen ghét nàng, thời khắc đều tính kế chỉnh bản thân, nàng cũng vẫn là ôm hy vọng chờ đợi.

Nhưng là, mười một năm chờ đợi bặt vô âm tín, cuối cùng Doãn Mộ Tuyết nhận được chỉ có tuyệt vọng. Từ khi Doãn Mộ Tuyết rời khỏi cô nhi viện, mặc kệ là bộ dáng hay những lời người đó đã từng nói, nàng đều tận lực cố tình vùi lấp xuống tại nơi sâu nhất dưới đáy lòng, không hề nhắc tới, tên gọi Tiểu Tuyết cũng trở thành cấm kỵ của nàng. Tuy đã qua hơn mười năm, lại được nghe tên này từ người khác, trong lòng Doãn Mộ Tuyết vẫn có chút bối rối.

"Mạt tổng, ngươi vẫn là gọi ta là Doãn Mộ Tuyết hay Tiểu Doãn đi, không nên gọi Tiểu Tuyết." Sau khi Doãn Mộ Tuyết thản nhiên nói với Mạt Ngôn như vậy, lại bắt đầu động tác rửa rau củ trong tay.

Mạt Ngôn tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không phải là người giỏi thuyết phục người khác làm theo ý nàng. Ngữ khí Doãn Mộ Tuyết thản nhiên như vậy, lại khiến cho Mạt Ngôn cảm giác được từ thân hình mảnh mai kia lộ ra vài phần cô đơn: "Được rồi, ta đây liền gọi ngươi là Tiểu Doãn đi." Vì sao nàng lại kháng cự với xưng hô Tiểu Tuyết như vậy, vì sao lại có vết thương trên trán và ở cổ, nhìn qua không phải là người sầu muộn về kế sinh nhai mà đi tìm công việc, lại tham gia thông báo tuyển dụng làm nhân viên thu ngân tại siêu thị, thậm chí còn tiếp nhận công việc đến nhà bản thân làm người giúp việc. Mạt Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy Doãn Mộ Tuyết tựa như đang có tâm sự, khiến người ta không thể nắm bắt được.

Trở lại phòng khách, hai mắt Mạt Ngôn tuy nhìn chăm chú hình ảnh trên TV, nhưng lỗ tai vẫn chú ý tiếng động trong phòng bếp. Đông đông đông, là tiếng thái đồ ăn sao? Thanh âm xèo vang lên, ân, là đồ ăn đã bắt đầu bỏ vào chảo rồi sao? Mạt Ngôn nghe thanh âm từ trong phòng bếp truyền ra, cả người đều bắt đầu chộn rộn. Rõ ràng bình thường tại đoạn thời gian này không bao giờ có cảm giác đói, hiện tại bụng lại bắt đầu reo lên không ngừng.

Mạt Ngôn bị cảm giác thèm ăn làm cho có chút không chịu nổi , đứng dậy đi đến nhà ăn, vừa mới đẩy cửa bước vào, hương thơm xông vào mũi, nước miếng trong miệng không ngừng trào ra, Mạt Ngôn nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn mạnh mẽ nuốt xuống mấy ngụm nước miếng.