Khi trở về sắc trời đã không còn sớm. Lăng Giáng Hồng cùng Dịch Mộng một đường đi về Minh Phượng cung mà không dừng lại ở bất cứ chỗ nào.
Trở về liền thấy Dịch Dung đang lo lắng chở ở cửa.
"Làm sao vậy?" Lăng Giáng Hồng thấy Dịch Dung thần sắc kinh động hỏi.
"Si nhi nàng…" Dịch Dung thấy Lăng Giáng Hồng đã về nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lời còn chưa nói xong đã bị Lăng Giáng Hồng cắt đứt.
"Si nhi nàng làm sao?" Lăng Giáng Hồng sắc mặt khó coi, như thế nào vừa đi ra ngoài một chút nàng liền xảy ra chuyện.
"Thiếu cung chủ người hãy an tâm. Si nhi không có việc gì, chỉ là một ngày không nhìn thấy người, liền cáu kỉnh… Chúng ta nói với nàng người rất nhanh sẽ trở về, nhưng Si nhi vẫn không tin."
"…" Lăng Giáng Hồng im lặng. Si nhi từ khi nào ỷ lại vào nàng như vậy? Nhưng nàng nghĩ lại mấy ngày nay đúng thật là như vậy, xem như không có thời gian chơi cùng nàng thì cũng gặp nàng ít nhất một lần trong ngày. "Như vậy, ngươi đi giúp Dịch Mộng sửa sang lại đồ mới mua, ta đi gặp Si nhi."
Đi vài bước liền quay lại nói: "Đi tìm Dịch Mai, kêu nàng dùng vải mới mà ta vừa đã mua may cho Si nhi bộ đồ mới."
"Dạ! Thiếu cung chủ…" Dịch Mộng gật đầu nhận lời, nàng cảm thấy rất kinh ngạc. Tuy biết thiếu cung chủ cưng chiều Si nhi, nhưng như thế này cũng là quá cưng chiều đi. Một trăm lượng bạc bỏ ra không tiếc chỉ vì muốn may cho Si nhi một bộ đồ mới…
"Dịch Dung! Thiếu cung chủ đối tốt với Si nhi có chút quá mức…" Dịch Mộng lo lắng nói với Dịch Dung.
"Việc tư của chủ nhân chúng ta không thể hỏi, huống hồ thiếu cung chủ làm việc luôn luôn có chừng mực. Làm tốt bổn phận của mình thì tốt rồi." Dịch Dung suy nghĩ đơn giản nói: "Có mệt hay không?"
"Mệt! Đi một ngày rồi, còn lo lắng đề phòng tự nhiên là mệt" Dịch Mộng giao toàn bộ đồ trong tay cho Dịch Dung, chỉ chừa lại tấm vải màu đỏ. "Ngươi giúp ta đem đồ vào trong kho, ta đi giúp thiếu cung chủ xử lý cho Si nhi bộ đồ mới."
Dịch Dung vẻ mặt đau khổ "Ngươi lại sai ta…"
"Ngươi nên bị…" Dịch Mộng châm biếm và chửi rủa.
Lăng Giáng Hồng vội vàng đi đến phòng Si nhi, thấy Dịch Thanh đang ôn nhu và tận tình dỗ ngọt Si nhi, nhưng Si nhi chính là bất động, dựa vào đầu giường không có chút sinh ý.
"Si nhi tốt, Si nhi ngoan! Ngươi đã một ngày không ăn gì, nếu tiếp tục không ăn, thiếu cung chủ sẽ trách phạt chúng ta." Dịch Thanh đã đầu hàng. Si nhi này ngày thường không khóc, không gây rắc rối, nhu thuận vô cùng, các nàng đều nhanh thích, nhưng Si nhi quật khởi đều muốn mạng người.
Lăng Giáng Hồng nghe Si nhi một ngày chưa ăn, mặt lập tức kéo đến một tầng đen. Thân thể của Si nhi luôn không được điều dưỡng tốt, nên suy yếu bình thường cũng rất hay sinh bệnh. Nếu nói tại sao nàng vẫn còn sống thì phải nói là ý chí sống còn của nàng quá mạnh mẽ. Muốn sống sót thì ý chí phải chiến thắng tất cả, cho nên một lần lại một lần bị đau ốm tra tấn, nàng vẫn sống sót. Chính là nàng bị dày vò đến vừa gầy vừa nhỏ, lúc mang nàng về thật không khác gì một con khỉ ốm teo, nuôi một năm coi như cũng có chuyển biến. Lần trước nàng bị bẻ gãy xương coi như là bệnh nặng mới khỏi, thân thể của nàng luôn luôn không tốt. Ngày thường Lăng Giáng Hồng đều không cho nàng chơi đùa ở bên ngoài nhiều, đến giờ quy định đều trở về phòng.
"Làm sao lại không nghe lời như vậy? Sau này dù không thấy ta cũng phải ăn cơm thật tốt… Bằng không ta sẽ phạt ngươi!" Lăng Giáng Hồng đến gần Si nhi, nhận bát cơm trong tay Dịch Mai nói: "Hôm nay cùng Dịch Mộng xuất môn đi mua đồ đón tết, cũng có vài thứ cho ngươi, nếu ngươi nghe lời thì rất nhanh sẽ có lễ vật."
Si nhi nhìn thấy Lăng Giáng Hồng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tinh thần cũng tỉnh táo, từ ở đầu giường nhảy lên ôm cổ của Lăng Giáng Hồng làm nũng.
"Lại khoe mã…" Lăng Giáng Hồng sẵn giọng "Vừa nói ngươi, ngươi cứ như vậy, thật hư hỏng!"
"Thiếu cung chủ, người đã trở lại, Si nhi chỉ muốn không rời khỏi người." Dịch Thanh lau mồ hôi trên trán, cuối cùng nàng được giải thoát rồi.
"Được rồi, nơi này đã có ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi…" Lăng Giáng Hồng ôm Si nhi xuống giường, đặc trên ghế "Ngồi yên ở đây. Lúc trước ta dạy ngươi như thế nào? Ngươi mau ăn cơm."
Si nhi nghe lời, theo chỉ thị ngày thường của Lăng Giáng Hồng, cầm lấy đôi đũa, dựng thẳng lên, giậm xuống bàn vài cái, thấy hai chiếc đũa chỉnh tề bằng nhau, mới mải miết mà ăn cơm.
Lăng Giáng Hồng cúi đầu nhìn Si nhi, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhắc nhở nàng "Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi."
Chỉ chốc lát, Dịch Dung đem mấy hộp tinh xảo tiến vào giao cho Lăng Giáng Hồng.
"Đây là cái gì?" Lăng Giáng Hồng nhìn Dịch Dung hỏi.
"Một số cống phẩm trong cung đưa đến, nói là tặng cho Minh Phượng cung mừng tân niên. Cung chủ đã chọn qua vài thứ, còn lại bảo ta đưa qua cho thiếu cung chủ." Dịch Dung đem từng hộp mở ra trưng bày trước mặt Lăng Giáng Hồng.
Dịch Mai, Dịch Mộng và Dịch Thanh đi tới. Nghe nói trong cung đưa đến đồ vật, các nàng cũng rất tò mò.
"Vậy sao?" Lăng Giáng Hồng không nghĩ, cười cười. Nàng không có hứng thú đối với đồ vật trong cung đưa tới, trong phòng chất một đống, nếu Dịch Dung các nàng thích nàng cũng tiện tay ban cho.
"Nha! Thiếu cung chủ người xem đây là cái gì?" Dịch Mai bỗng nhiên chỉ vào một cái hộp gấm, trong hộp là một mảnh Ngọc Thạch nhỏ xanh biếc.
Lăng Giáng Hồng đưa ra ánh nến nhìn một lúc. Ngọc Thạch này rất nhỏ, nhưng rất tinh xảo, trong suốt thông thấu, phát ra ánh sáng mềm mại sáng bóng, dễ dàng nhìn thấy đường vân phân tán bên trong. Nàng từ nhỏ đã quen nhìn những trân bảo hiếm thấy, nhưng cũng không thể không bị Ngọc Thạch này hấp dẫn. Dịch Mai nói không sai, Ngọc Thạch này quả thực rất được.
Ngọc Thạch này được mài thành hình bầu dục, ở giữa có một cái lỗ không lớn không nhỏ, có lẽ là để dùng sợi dây xỏ qua kết lại. Hoàng cung cũng khó có được vật tinh tế như vậy, thật sự là vô giá.
"Thiếu cung chủ! Đây là loại ngọc thượng hạng. Linh Tê Thạch." Dịch Mộng biết hàng, lập tức nhận ra loại ngọc quý này.
"Linh Tê Thạch!" Tất cả mọi người tò mò nhìn Dịch Mộng, nàng đọc đủ loại sách, là từ điển sống của mọi người.
"Câu đầu tiên trong sách là: loại ngọc quý hiếm, kỳ danh là Linh Tê. Có một câu thơ về Linh Tê thạch chính là:
'Thân vô thải thượng song phi cánh.
Lòng có Linh Tê một chút thông'*"
* đại khái chỉ cần có Linh Tê thạch sẽ hiểu rõ lòng mình
Lăng Giáng Hồng: "Linh Tê thạch là có thật?"
"Đúng vậy! Nghe nói Linh Tê thạch là thạch nói về chuyện tình yêu. Phàm là người có được Linh Tê thạch, thì đây chính là lễ vật tốt nhất để tặng cho tình nhân." Dịch Mộng cười nói.
"A… vật này thật quý hiếm, bởi vì có rất ít mà lại đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có ý nghĩa! Thật là bảo vật trân quý." Lăng Giáng Hồng lắc đầu "Nhưng nó cũng không có tác dụng đối với ta, cầm theo cũng không biết đeo như thế nào."
"Thiếu cung chủ, Linh Tê thạch này chỉ có thể tự đến chứ không thể cưỡng cầu. Không bằng người giữ lại, nếu tương lai có người trong lòng thì tặng lại cho người đó." Dịch Thanh vân vê Linh Tê thạch "Nếu không muốn tặng cho người khác thì có thể làm thành thủ liên mà đeo. Ta xem a, Linh Tê thạch này rất xứng với thiếu cung chủ."
"Ngươi có thể nói như vậy" Lăng Giáng Hồng bất đắc dĩ nói "Nhưng nó là một viên trân châu, đeo như thế nào?"
"Rất đơn giản, chúng ta chỉ cần tìm ngọc thạch quý kết chung lại thành thủ liên*, như vậy là được rồi." Dịch Mộng cướp lời: "Ta biết làm nút buộc, sẽ chỉ cho người?…"
* thủ liên: vòng đeo tay
"Cũng tốt…" Lăng Giáng Hồng thấy mọi người hưng trí như vậy liền gật đầu đáp ứng.
Mấy người vội vàng tìm được ngọc từ những ngọc thạch tinh xảo xinh đẹp từ trước tới nay trong Minh Phượng cung, theo sau hỗ trợ Lăng Giáng Hồng. Lăng Giáng Hồng thì ở một bên nhìn Dịch Mộng dạy nàng kết buột nút.
"Đây là loại nút gì?" Lăng Giáng Hồng chỉ vài một nút buộc rất đẹp, hỏi.
"Thiếu cung chủ, người thật biết nhìn! Đây là nút buộc tình nhân, là nút buộc mà tình nhân tặng cho nhau. Nhân duyên kết nếu muốn biểu đạt ái mộ thì kết loại nút buộc này, ý tỏ tình duyên gắn kết, bền chặt."
"Tốt lắm, ta sẽ học cái này…" Lăng Giáng Hồng cầm lấy Linh Tê Thạch, dùng dây đỏ tinh tế mà xuyên qua, ở xung quanh Linh Tê Thạch kết nhiều các nhân duyên kết. Lại chọn thêm nhánh cây diệp nhỏ, cành trúc nhỏ và vài viên ngọc tinh xảo kết lại cùng nhau.
Lăng Giáng Hồng vốn thông minh, Dịch Mộng làm qua một lần nàng đều biết toàn bộ. Đường nét của nàng độc đáo, lấy Linh Tê Thạch làm trung tâm, cách một đoạn là ngọc thạch nhỏ. Cuối cùng cũng làm xong, lanh canh leng keng tiếng vang êm tai. Mọi người đều khen Lăng Giáng Hồng có ý kiến hay.
"Thiếu cung chủ, rất đẹp, thật rất xinh đẹp, nhưng mà…" Dịch Mộng có hơi do dự.
"Sao?" Lăng Giáng Hồng ngẩng đầu lên hỏi Dịch Mộng.
"Nhân duyên kết này có nhiều ý nghĩa, nếu một cái là nhân duyên kết, còn nhiều cái là 'Nhân duyên cướp'." Dịch Mộng cười khổ nói.
"Chính mình đã nhận định là nhân duyên, vì sao chỉ có một kết mà không kết nhiều một chút, càng thêm chặt chẽ?" Lăng Giáng Hồng không cho là đúng.
"Thiếu cung chủ, người còn nhỏ, cũng không biết việc tình cảm, nếu chặt chẽ dây dưa không buông tay thì không phải là nhân duyên mà là nghiệt duyên." Dịch Dung giải thích.
"Được rồi, thiếu cung chủ có thể đã nghe qua, có một số vu tộc* dùng cây trầm hương để nguyền rủa người khác, muốn trói buộc tình cảm của đối phương. Nhưng mà thầy mo cũng chỉ dám lấy vỏ của cây trầm hương để đi nguyền rủa chứ không dám lấy rễ cây, chính bởi vì lấy rễ cây sẽ làm trói buộc cho đến chết. Việc này rất độc ác, nếu không chừa đường lui sẽ không tốt lắm. Kết quả là vô luận nguyền rủa như thế nào thì thầy mo cũng sẽ không có kết cục tốt. Chuyện này là 'lưỡng bại câu thương,'* luôn không tốt lắm.
* vu tộc: tộc những người dùng bùa ếm
* lưỡng bại câu thương: hai bên đều bất lợi
"A," Lăng Giáng Hồng cười: "Nhưng ta cho rằng, nếu thích, vì sao phải buông tay? Nếu ta nói, yêu là phải luôn phải tranh thủ, nắm chặt lấy tay, trói càng chặt càng tốt không tiếc gì hết, 'chí tử phương hưu*' mới chính xác"
*chí tử phương hưu: cho tới lúc chết
"…." Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay xác nhận được cực đoan giống nhau hoàn toàn của Thương Trưng Vũ và Lăng Giáng Hồng, tương lai không biết công tử nhà ai xui xẻo bị Lăng Giáng Hồng nhìn trúng.
"Thiếu cung chủ, không nói việc này nữa. Có muốn ta giúp người đeo hay không?" Dịch Mộng xấu hổ đổi chủ đề.
"Không cần, thật ra ta không muốn mang những đồ vật linh linh phiền toái, không tiện lắm!" Con ngươi của Lăng Giáng Hồng xoay động, nhìn về phía Si nhi đang ngẩn người "Si nhi! Ngươi lại đây."
Si nhi nghe thấy Lăng Giáng Hồng gọi nàng, nhảy xuống ghế, đi tới trước mặt Lăng Giáng Hồng, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đưa tay…" Lăng Giáng Hồng đưa thủ liên lại phía trước Si nhi, "Tặng cho ngươi!"
"Thiếu cung chủ…" Dịch Dung muốn ngăn lại, lại bị ánh mắt sắc bén của Lăng Giáng Hồng nhìn, sợ không dám nói nữa.
Lăng Giáng Hồng cẩn thận buộc dây thủ liên vào tay Si nhi. Bởi vì dây hơi dài, vụn vặt buộc ngắn lại trên cổ tay nhỏ bé yếu ớt của Si nhi. Bất quá đeo vào rất đẹp, rung rung cổ tay của Si nhi còn phát ra âm thanh ngọc thạch va chạm nhau, rất êm tai. Linh Tê thạch ở giữa lòe lòe phát sáng.
Si nhi ngớ ngẩn nhìn tay của mình không hiểu Lăng Giáng Hồng làm cái gì.
"Sau này phải luôn luôn đeo nó, không được làm mất hay làm hư biết không?" Lăng Giáng Hồng vỗ vỗ đầu Si nhi trịnh trọng nhắc nhở.
Si nhi gật đầu, cũng chỉ là một vòng đeo tay, nàng chưa biết gì nên không bận tâm lắm, cười một chút liền chạy đi chơi đùa.
Lăng Giáng Hồng hướng Dịch Dung nói: "Truyền thuyết gì đó ta không quan tâm. Hôm nay cao hứng, mọi người cùng nhau làm vòng tay vui vẻ, những thứ khác không cần xem trọng."
"Dạ!" Đám người Dịch Mộng đáp lời. Thiếu cung chủ không câu nệ lẽ thường, Linh Tê Thạch, nhân duyên kết, có thể cho Si nhi đeo sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngốc tử mới sẽ không ngốc đâu.