Vi Hoàng

Chương 61

Dù đã sớm không phải lần đầu tiên làm cha, Tô Vân Chỉ vẫn như cũ cảm thấy Kiền Khánh đế không có chuẩn bị tốt để cha.

Biết được Uông quý nhân gian nguy vạn phần để sinh hạ một đứa con, trong lòng Kiền Khánh đế tuy rằng cũng có chút cao hứng, chỉ là không có cao hứng như mấy ngày trước khi hắn săn được con nai kia. Kiền Khánh đế nhanh chóng phân phó cho hạ nhân một tiếng "Hảo hảo hảo, thưởng thưởng thưởng", cũng không nói thêm gì nữa, liền lại bắt đầu hưng trí bừng bừng mà miêu tả cho Tô Vân Chỉ tư thế oai hùng của hắn khi săn được con nai ngày đó. Hiển nhiên hắn đã nói qua ba lần rồi, hôm nay là đang nói lần thứ tư.

Thực lực diễn xuất của Tô Vân Chỉ siêu quần, trong nhãn thần tràn ngập sùng bái, liền một chút không kiên nhẫn cũng không có. Hơn nữa, mỗi một câu nói nàng đều tiếp lời rất đúng lúc.

Cũng bởi vì Tô Vân Chỉ có bản lĩnh như thế, Kiền Khánh đế mới thích một lần lại một khắp nơi khoác lác với nàng. Bất quá, nam nhân không chịu trách nhiệm với hài tử của mình, đây tuyệt đối là điểm tới hạn của Tô Vân Chỉ. Bởi vậy, sau khi có người báo tình huống của Uông quý nhân, Tô Vân Chỉ lập tức cũng không hào hứng.

Kiền Khánh đế lại hiểu lầm là Tô Vân Chỉ đang vì bản thân nàng mà hao tổn tinh thần.

Dù sao, trong nội cung hài tử một người lại một người được sinh ra, nhưng mà đến nay Tô Vân Chỉ cũng không thể thị tẩm, nàng lúc nào mới có thể có được hài tử do chính mình thân sinh đây? Lúc này Kiền Khánh đế hiếm khi (đối với riêng một mình Tô Vân Chỉ) nổi lên một chút trách nhiệm của nam nhân, nói: "Nếu như ngươi thích, có thể đem đứa bé Uông quý nhân vừa sinh đến Hoa Dương cung nuôi dưỡng. Tứ Hoàng tử còn chưa đầy tháng, sau này khẳng định sẽ chỉ nhận một mình ngươi là mẫu thân."

Tô Vân Chỉ nhanh chóng lắc đầu, nói: "Thần thϊếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng, chẳng qua là... Thần thϊếp đã có tiểu Trường Mệnh, cũng liền đủ rồi."

Kiền Khánh đế lại nói: "Trước kia Uông quý nhân là hầu hạ ở bên cạnh Hoàng hậu a, ngươi chẳng lẽ là không muốn đối đầu với Hoàng hậu, mới không muốn hài tử của nàng? Ngươi chỉ cần yên tâm, Hoàng hậu bên kia trẫm sớm đã có sắp xếp. Đứa nhỏ này, cho dù là Hoàng hậu muốn, trẫm cũng sẽ không cho nàng."

Trong nội tâm Tô Vân Chỉ nhảy dựng. Chẳng lẽ Kiền Khánh đế lại bắt đầu hoài nghi Cung Khuynh rồi? Cung Khuynh bên kia gần đây lộ ra chân tướng gì sao?

Nàng cố ý cau mày nói: "Thần thϊếp lúc nào từng sợ Hoàng hậu chứ? Hoàng hậu lại có bản lĩnh như thế nào đi nữa, thần thϊếp có Hoàng thượng che chở, nàng có thể làm gì ta? Thần thϊếp vốn không muốn Tứ Hoàng tử, chỉ là nếu như Hoàng hậu muốn Tứ Hoàng tử, thần thϊếp thật đúng là muốn đá một cước."

Kiền Khánh đế nghe xong lời hờn dỗi này của nàng, nhịn cười không được, cong ngón tay, gõ gõ lên mũi Tô Vân Chỉ hai cái, rất nhàn hạ thoải mái mà trêu đùa Tô Vân Chỉ, mới nói: "Hoàng hậu bên kia không là cái gì. Bất quá trẫm nhớ tới lúc trước Uông quý nhân từng nói. Nàng nói, nếu như nàng có thể may mắn sinh hạ hài từ, coi như là xứng đáng với ân tình của Hoàng hậu rồi." Lời này là Uông quý nhân nói trong một đêm thị tẩm nào đó khi còn chưa có mang thai.

Đối với người thời đại này mà nói, Uông quý nhân nói như vậy, kỳ thật chính là ám chỉ, hài tử của nàng muốn giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Tô Vân Chỉ mở trừng hai mắt, hơi cúi đầu một chút, che đi một đạo ánh mắt hung ác. Uông quý nhân nói lời này mục đích là cái gì? Nàng là thật sự có tâm muốn báo đáp Cung Khuynh, hay là đang ôm lấy một mục đích nào đó không thể cho người khác biết? Từ trước đến nay Tô Vân Chỉ không muốn nghĩ xấu cho người khác, chỉ là nàng cũng biết nhân tính là thứ không thể chịu được khảo nghiệm nhất, nếu như nàng không muốn bản thân sẽ phải ngã nhào đau đớn vào một ngày nào đó, như vậy nàng không thể nghĩ người khác quá tốt.

Ở trước mặt Kiền Khánh đế, Tô Vân Chỉ không thể để cho bản thân suy nghĩ quá nhiều, bàn tay lập tức nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đập trên vai Kiền Khánh đế một cái, làm nũng nói: "Hoàng thượng thật đúng là, nói lời của Uông quý nhân, Hoàng thượng liền nhớ rõ như vậy. Không phải là nàng hầu hạ rất khá đi?"

Kiền Khánh đế yêu nhất loại bộ dáng yếu ớt này của Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ tiếp tục thăm dò, hỏi: "Theo ý tứ trong lời nói của Uông quý nhân, không phải là muốn giao Tứ Hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi dưỡng sao? Chẳng qua là thần thϊếp không hiểu, thân thể Hoàng hậu so với thần thϊếp tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ Hoàng hậu đã tính đến sau này chính mình cũng không thể sinh con, lúc này đã sớm để mắt đến Tứ Hoàng tử? Nàng còn có thể thần cơ diệu toán như vậy sao?" Nàng nhịn không được bật cười, dường như chính mình đang nói một truyện cười.

Kiền Khánh đế giật mình. Hắn không có ý định có một hài tử mang huyết mạch của Cung gia, cho nên đến nay hắn không có cùng Hoàng hậu viên phòng. Về việc này, chỉ cần nam nhân không chủ động nhắc đến, mà nữ nhân coi trọng thể diện nên không thể mở miệng hỏi, bằng không đó chính là đang cầu hoan, là hành vi của da^ʍ phụ. Bởi vậy Hoàng hậu chưa bao giờ yêu cầu Hoàng đế, chỉ yên lặng mà vì Hoàng đế bài ưu gian nan, cố gắng xử lý hậu cung, để mong Hoàng đế có thể nhìn thấy điểm tốt của nàng.

Phu thê nhà ai lại có thể cả đời không viên phòng?

Nói không chừng Hoàng hậu vẫn là đang yên lặng chờ đợi.

Mà Hoàng hậu còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh, chỉ cần nàng có cơ hội thị tẩm, như vậy sớm muộn nàng sẽ có một hài tử do chính mình thân sinh.

Như thế, lời nói lúc trước của Uông quý nhân giống như là chuyện cười rồi. Hài tử do Hoàng hậu thân sinh là chính nhi bát kinh* trưởng tử, so với hài tử do Uông quý nhân hạ sinh không biết cao quý hơn bao nhiêu. Chẳng lẽ bây giờ Hoàng hậu liền nguyện ý nuôi dưỡng hài tử không phải từ trong bụng mình chui ra để chiếm được tôn vị trưởng tử sao?

(*Nghiêm túc, chính thống)

Kiền Khánh đế tự cho là mình đã nghĩ thông suốt những lý lẽ trong đó, trong lòng có ít nhiều thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhất định là không nguyện ý cho Hoàng hậu một hài tử, thân sinh hay con nuôi đều không cho, nhưng bây giờ hắn không có ý định chống lại Cung gia đứng sau lưng Cung Khuynh, lại nói bản nhân Hoàng hậu vẫn luôn rất khéo hiểu lòng người, Hoàng thượng tạm thời cũng không muốn làm Hoàng hậu mất thể diện. Nếu như Hoàng hậu chưa từng đánh chủ ý với Tứ Hoàng tử, Hoàng đế quyết định ngày sau có thể đối với Hoàng hậu tốt một chút.

"Ngươi thật sự không nguyện ý nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử?" Kiền Khánh đế cố ý làm ra một bộ dáng nghiêm túc, hỏi.

Tô Vân Chỉ nghiền ngẫm tâm ý của Kiền Khánh đế, lắc đầu cực kỳ nhanh, nhưng lại cố ý cắn môi làm ra một bộ dáng khó xử, nói: "Nếu Hoàng hậu không ra tay, vậy thần thϊếp cũng liền không ra tay, nhưng nếu Hoàng hậu nương nương có lòng... Vậy thần thϊếp vẫn là muốn cùng nàng tranh một chút!"

Kiền Khánh đế hiểu được thứ Thục phi không nguyện ý nhất là nhận thua ở trước mặt Hoàng hậu, đành phải ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Vân Chỉ nắm ống tay áo của Kiền Khánh đế, tiếp tục làm nũng nói: "Hoàng thượng! Nếu thật sự đến tình trạng đó, ngài nhất định phải giúp ta nha!"

"Hảo hảo hảo! Trẫm nhất định đứng về phía ngươi." Kiền Khánh đế khó xử mà xoa huyệt thái dương, dường như chịu hết nổi Tô Vân Chỉ làm nũng rồi.

Giờ khắc này Kiền Khánh đế thật ra là đang tính kế Tô Vân Chỉ. Hắn chuẩn bị hai tay. Nếu như Hoàng hậu và Cung gia không ra tay với Tứ Hoàng tử, vậy Tứ Hoàng tử liền được nuôi dưỡng ở bên người Uông quý nhân; nếu như Hoàng hậu và Cung gia lộ ra dã tâm, như vậy có Thục phi xuất hiện quấy rối, Kiền Khánh đế vừa vặn có thể mượn danh nghĩa nuông chiều Thục phi, duy trì tư thế tranh đấu giữa Hoàng hậu và Thục phi. Tứ Hoàng tử cho Thục phi, cừu hận của Cung gia cũng liền rơi vào trên người Thục phi.

Cái này chính là "Yêu" của Kiền Khánh đế. Đối với Thục phi hắn yêu nhất, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà đem nàng đưa ra làm bia đỡ đạn.

Nếu như Tô Vân Chỉ thật sự chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự, nếu như nàng trầm mê trong ái tình với Đế vương, vậy nàng liền thật sự quá đáng thương.

Nhưng mà, Tô Vân Chỉ cũng không phải.

Cho nên, giờ khắc này Tô Vân Chỉ cũng đang tính kế Kiền Khánh đế. Nàng bất động thanh sắc liền loại bỏ hoài nghi của Kiền Khánh đế đối với Cung Khuynh. Hơn nữa từ trong giọng nói của Kiền Khánh đế Tô Vân Chỉ cũng thăm dò ra được, kỳ thật căn bản Kiền Khánh đế chưa từng nắm được chân tướng của Cung Khuynh. Cung Khuynh vẫn là rất an toàn.

Khi Tô Vân Chỉ rời khỏi lều bạt của Kiền Khánh đế, hắn đem hai tấm da thật tốt cho nàng, đó đều là hắn "Tự tay" săn được.

Sau khi trở lại trướng bồng của mình, chuyện đầu tiên Tô Vân Chỉ làm, chính là đem hai tấm da Kiền Khánh đế ban thưởng cho nàng tỉ mỉ xem qua. Một tấm trong đó là da cáo, nhìn qua thập phần nguyên vẹn, đại khái chỉ có để cho mũi tên đi theo ánh mắt của hồ ly mà bắn vào, mới có thể gϊếŧ chết được hồ ly, mà lại không đến mức đem một khối da hảo hảo biến thành thất linh bát lạc. Kiền Khánh đế có tiễn thuật tốt như vậy sao? Hắn tất nhiên là không có.

Người đánh giá cao thực lực của chính mình, ngày sau hắn nhất định sẽ ngã rất thảm.

Tô Vân Chỉ cầm tấm da ném vào trong hộp, nói: "Tuyết Bích, ngươi nữ công tốt, đem hai tấm da này làm thành quần áo của tiểu hài tử a, hoặc là làm đường viền trên áo choàng, hoặc là trang trí trên giầy, đều được. Tóm lại, dùng hết hai tấm da này, chớ phụ tâm ý của Hoàng thượng."

"Nếu Đại hoàng tử biết nương nương đối với hắn tốt như vậy, nhất định sẽ thật cao hứng." Tuyết Bích cười nói.

"Ai nói là cho hắn? Ta cho ngươi chuẩn bị là dành cho lễ đầy tháng của Tứ Hoàng tử, nếu như hắn có thể thuận lợi sống đến ngày đó." Tô Vân Chỉ lạnh nhạt nói. Trong lời nói của nàng tràn đầy dụng ý xấu. Bất quá, nàng cũng không tính ra tay đối với một đứa bé. Ý của Tô Vân Chỉ là, nếu như Uông quý nhân thật sự là đang diễn kịch với rất nhiều người, có một vị mẫu thân dã tâm bừng bừng như vậy, mạng nhỏ của Tứ Hoàng tử tất nhiên là nguy hiểm.

Ở trong cung này, có thể có bao nhiêu người sẽ là kẻ ngốc đây? Sau khi đã có thủ đoạn còn phải an phận thủ thường, như vậy mới có khả năng đem hài tử nuôi lớn a.

Thu Liệp kết thúc rất nhanh chóng, đã đến lúc nên trở về cung.

Trên đường trở về thật là nhàm chán như trước. Tô Vân Chỉ ngồi ở trên xe ngựa, mỗi ngày đều cùng Tuyết Bích, Khả Nhạc đánh bài Poker. A, sau khi xuyên qua nhiều năm như vậy, cuối cùng Tô Vân Chỉ đã tạo ra bài Poker rồi, J, Q, K gì gì đó là dùng giáp ất bính để thay thế. Hết cách rồi, cũng không biết mỗi ngày Cung Khuynh đều trốn ở trong xe ngựa của nàng một mình làm cái gì, cũng không thấy nàng lại lượn lờ đến xe ngựa của Kiền Khánh đế, vậy Tô Vân Chỉ cũng lười lượn lờ.

Chỉ là bên cạnh Kiền Khánh đế vĩnh viễn sẽ không thiếu người xum xoe, không có Hoàng hậu cùng Thục phi chắn ở phía trước, những người khác cũng có thể hảo hảo biểu hiện ở trước mặt hắn một phen. Cho dù là thân phận tôn quý như Đức phi, Hiền phi, hai người các nàng không phải cũng đều lượn lờ đến trên xe của Kiền Khánh đế trở về sao?

Nghe trên xe ngựa của Kiền Khánh đế truyền đến hoan thanh tiếu ngữ, Tô Vân Chỉ đánh bài có chút nhàm chán nhịn không được thật sâu thở dài một hơi.

Cho nên nói, Cung Khuynh trốn ở trên xe ngựa của nàng không đi ra, đến cùng là có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?!