Ngày xuân đẹp lành, Âm Cố mang hai người Hỉ Mi và Ly Ly ra ngoài chơi cả một ngày. Khi trở về là Âm Cố ôm Ly Ly. Ly Ly chơi đến mệt, nửa đường đã ngủ. Nửa đêm hôm đó, Hỉ Mi bắt đầu ho. Do lúc thả diều đầy gió, nàng chạy đến đổ mồ hôi, dính đầy xiêm y nên đã bị cảm. Âm Cố khoác áo cầm đèn. Chỉ thấy sắc mặt Hỉ Mi dưới ánh đèn ửng đỏ, Âm Cố vừa chạm vào quả nhiên nóng hổi.
Lúc đó là canh bốn, Âm Cố xuống giường mặc xiêm y đi ra ngoài nấu thuốc, mà đã Hỉ Mi kéo Âm Cố lại, nhỏ giọng nói.
"Ta chỉ cảm thấy trên người hơi dính mồ hôi thôi, thay xiêm y khác cố gắng ngủ một giấc thì tốt rồi."
Lời này làm tan đi ý niệm ra ngoài của Âm Cố, mà đổi lại đi nấu nước. Nấu nước xong, Âm Cố nâng Hỉ Mi đến dục dũng, cởi xiêm y cho Hỉ Mi.
Hỉ Mi sợ tiếng ho ảnh hưởng đến Ly Ly nằm ngoài bình phong, nên cố nén ho khẽ lại. Lúc này Âm Cố hầu hạ chu toàn, cúi mắt nhìn những động tác cởi xiêm y cho Hỉ Mi của mình, không nói lời nào. Hỉ Mi không khỏi lo sợ, giọng nói cũng khàn khàn đi, cổ họng khá đau, nhỏ giọng nói:
"Có phải ta rất vô dụng hay không?"
Âm Cố đã cởi hết đồ Hỉ Mi, lộ ra dáng người đẫy đà cân xứng. Mỗi ngày đo đạc vòng eo Hỉ Mi là một trong những lạc thú của nàng, nàng không thích Hỉ Mi gầy, ôm vào sẽ không thoải mái. Mà nay mới được đầy đủ một chút, nhưng lại bệnh một hồi như thế này chỉ sợ phải dưỡng thêm. Nàng còn nhớ rõ hồi ở Tú Giang, Hỉ Mi bệnh gần như chỉ còn da với xương, vất vả lắm mới dưỡng lại được.
"Vì sao hỏi vậy?" Âm Cố thấp giọng hỏi, tay thì vắt khăn.
"Mới ra ngoài chơi có một chút đã bệnh." Hỉ Mi chán nản đan tay vào nhau, "Lúc ở trên thuyền cũng vậy, say sóng kinh khủng. Mỗi ngày đều nôn."
Tay Âm Cố dừng một chút, khẽ mĩm cười nói: "Chúng ta không ngồi thuyền, sợ cái gì. Về sau chú ý chút là được rồi, bằng không nàng theo ta luyện võ."
"A. . . Được chứ?" Hỉ Mi trợn to mắt, thậm chí có chút động tâm, nhớ lại cảm giác bay lên nóc nhà.
"Cường thân mà thôi, cũng không có gì không tốt." Âm Cố vỗ tay Hỉ Mi, ý bảo Hỉ Mi xoay lưng lại.
Hỉ Mi nhìn cái màn, thanh âm nhẹ nhàng truyền ra sau lưng:
"Ta thấy thôi quên đi. Người ta nói tập võ là phải tập từ nhỏ, bây giờ ta lớn rồi, bắt đầu luyện cũng không được bao nhiêu hết." Hỉ Mi đã lấy lại chút tinh thần, cũng không ho nữa, "Nhưng mà chờ Ly Ly lớn hơn một chút, nàng dạy nó đi. Có một đứa con trượng nghĩa giang hồ, rất uy phong nha."
Âm Cố nghe mà cười, chuẩn bị áo ngủ khác thay cho Hỉ Mi. Hỉ Mi được chăm kỹ như thế nên không để tâm vào chuyện vụn vặt. Dù vừa rồi u oán bao nhiêu thì giờ cũng đã dời đi chú ý. Dọn dẹp một chút, Âm Cố quay về giường. Mà Hỉ Mi lại dịch ra xa.
"Nếu nhiễm bệnh cho nàng rất phiền toái."
"Sẽ không."
Âm Cố bắt Hỉ Mi ôm vào lòng, sau đó năm ngón tay đan vào nhau. Âm Cố chậm rãi cẩn thận đưa chân khí vào cho Hỉ Mi.
Vốn đầu Hỉ Mi đang ong ong, mà bây giờ đã nhẹ nhàng khoan khoái, dựa vào Âm Cố thây ấm áp hẳn lên, mí mắt từ từ sập xuống, cuối cùng nghiêng đầu ngủ trên vai Âm Cố.
Ngày hôm sau, khi Hỉ Mi tỉnh lại thì nhìn thấy một lớn một nhỏ ở bên giường nhìn nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy thật hạnh phúc thật thỏa mãn. Vì thế mà kích động hốc mắt ươn ướt. Nàng ngượng ngùng, vội vàng trở mình để che lấp.
"Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"
Âm Cố vẫn chờ Hỉ Mi tỉnh lại, mọi động tĩnh của Hỉ Mi nàng đều thấy tất cả, dĩ nhiên cũng thấy nước mắt sắp rớt ra kia.
"Không có." Hỉ Mi lau lệ, sau đó xoay người lại, "Tối qua nàng ngủ không ngon đúng không?"
Âm Cố sờ trán Hỉ Mi, quả nhiên không nóng nữa. Âm Cố quay đầu: "Ly Nhi."
Hôm nay Ly Ly thức dậy là được Âm Cố rửa mặt mặc xiêm y cho nó. Mọi ngày đều là Hỉ Mi lo, nên hôm nay nó cũng không thoải mái, ủy khuất muốn tìm mẹ. Âm Cố lo cho Ly Ly xong cũng nghiêm túc nói nó biết mẹ đang bệnh, hôm nay không được quấn quít mẹ, đợi lát nữa mẹ tỉnh, phải nói mình ngoan.
Có lẽ Âm Cố đã đánh giá cao năng lực biểu đạt của đứa trẻ chưa đến hai tuổi, nên nàng dạy Ly Ly rất nhiều. Hiện tại bị Âm Cố gọi, Ly Ly phát run, nhưng lại rõ ràng nói được một chữ "Ngoan".
Hỉ Mi nghe mà cười thật tươi, vươn ra sờ Ly Ly đang khoát tay lên mép giường: "Ừ, mẹ sẽ ngoan. Ly Ly cũng phải ngoan nghe lời dì nha."
Được rồi, Âm Cố thầm nghĩ, tuy rằng ý chính không phải thế này, nhưng Hỉ Mi đã cười. Hơn nữa nhìn tinh thần cũng không tồi.
"Ta ra ngoài bốc thuốc, dùng một chút sẽ tốt hơn." Âm Cố dứt lời thì xách cái ghế lại đưa Ly Ly lên ngồi, bởi vì Hỉ Mi không chịu để nó lên giường, sợ lây bệnh cho nó.
"Trông mẹ, biết không?" Âm Cố sờ đầu Ly Ly, sau đó bước đi.
Vốn Âm Cố muốn tìm một hiệu thuốc để hành nghề, cho nên thường ngày cũng có lưu tâm. Chỉ trong chốc lát nàng đã tìm được một hiệu thuốc tên là "Diệp Tri Đường", nhưng nó chưa mở cửa.
Khi Âm Cố gõ cửa, một vị lão nhân hơn 60 đi ra, hỏi: "Cô nương sớm như vậy?"
"Vâng, cháu tới bốc mấy vị thuốc." Âm Cố đi vào.
"Phương thuốc đâu?" Lão nhân theo ở phía sau nói.
"Không có?"
"Vậy bệnh nhân đâu?" Lão nhân lại hỏi.
"Chỉ là cảm một chút thôi, cháu đến bốc vài vị thuốc." Âm Cố giải thích. Hiệu thuốc này cũng khá lớn, bởi vì gần nhà nên nàng để tâm đến.
"Không được." Lão nhân kia quả quyết cự tuyệt nói, "Dùng thuốc không đúng sẽ xảy ra chuyện. Không thì ta đến xem. Nếu không cháu phải đưa phương thuốc của đại phu đến."
Đó là tình cảnh lần đầu tiên Âm Cố đến "Diệp Tri Đường".
Âm Cố nhàn nhạt hỏi: "Cháu là đại phu, cháu viết có tính không?"
Lão nhân mở cửa ngẩn người, cao thấp đánh giá Âm Cố. Lão nhân họ Diệp, coi như là quen khá nhiều người. Nhưng thấy cô gái này dài mi phượng nhãn. Mặc dù là xiêm y bình thường, nhưng đứng đó vẫn có khí thịnh, trông không giống nữ tử bình thường. Diệp đại phu thầm nghĩ vị này tất nhiên không phải kỳ nhân ẩn sĩ, nên thật sự hỏi vài thứ để chứng minh. Lần đầu Âm Cố bị khảo sát. Nàng nói mình từng làm đại phu ở thành An Chí, là một bà đỡ, chữa cho phụ nhân. Lời này làm cho Diệp đại phu hơi kinh sợ. Bởi vì thành Phù Dung có ngôi miếu Quan Âm rất linh nghiệm, nên có nhiều người đến cầu tử. Và được có thai như nguyện đến tạ lễ cũng nhiều. Ai thành tâm thì ở lại thành này sinh luôn. Cho nên bà đỡ ở thành này rất nổi tiếng. Nếu ở xa cũng cố gắng cầu đến giúp. Huống chi trữ y mười nam sờ y nhất phụ*, nữ nhân có cái tật xấu là hay ngại mở miệng, có khi chẩn đoán cũng có chút kiêng kị, cho nên thường là không được chính xác. Nhưng mà nếu có nữ đại phu. . .
([*] nôm na là đại phu nam thì nhiều đại phu nữ thì ít)
Âm Cố thấy đôi mắt vị lão đại phu này đột ngột phát sáng, không khỏi mỉm cười, nàng nói luôn là mình cũng định định cư lâu dài ở thành Phù Dung đây, đang muốn tìm một công việc, không biết nơi này có cần đại phu chẩn bệnh tại chỗ hay không?
Dĩ nhiên Diệp đại phu vui sướиɠ. Nhưng lão lại trịnh trọng hỏi vài vấn đề vặt vãnh, tỷ như khi nào đến khi nào đi? Lấy tiền lương hàng tháng hay lấy hoa hồng từ đơn thuốc? Âm Cố cũng dựa theo lúc hành nghề ở thành An Chí thành mà nói. Diệp đại phu tự hỏi trong chốc lát, cẩn thận tỏ vẻ bảo Âm Cố đến thử trước vài ngày.
"Như thế rất tốt."
Âm Cố cũng không vội, chỉ vào ngăn kéo phía sau Diệp đại phu. Là một vài thang bồi bổ cơ thể. Nàng thấy lão buộc thuốc lại xong, đưa một thỏi bạc.
"Không cần nhiều như vậy."
Diệp đại phu lắc đầu, đẩy trở về, cảm thấy nghi hoặc. Hào phóng như vậy sao giống người thiếu bạc? Chỉ là thấy nàng lấy thuốc chính xác, ông cũng muốn đánh cuộc thử. Hoàn hảo cũng không có bao nhiêu bạc,
"Mà khi cháu đến làm việc rồi trừ vào tiền lương cũng không sao."
Âm Cố thấy thế thu bạc lại, nghĩ nghĩ trạng huống Hỉ Mi, nói "Ba ngày sau cháu sẽ đến" rồi đi.
Âm Cố trở về là lúc Hỉ Mi lại đang ngủ. Đại khái là Ly Ly thấy ngày xưa mẹ nó luôn luôn đầy tinh thần mà bây giờ nằm trên giường, mệt mỏi vô lực nói chuyện với nó, nên nó không nhúc nhích ngồi bên giường coi chừng, giống như Âm Cố.
Lúc này Âm Cố thấy nó cũng có chút lương tâm. Nhớ ngày thường nàng cùng Hỉ Mi vui đùa, nếu nàng đưa tay chưởng Hỉ Mi, Ly Ly đều muốn khóc. Cũng may lúc nàng trở về đi ngang qua hàng kẹo mới mở, nên mua một ít trở về. Vốn là sợ Hỉ Mi bị đắng khi uống thuốc. Cho Ly Ly mấy viên, lại bảo nó ra hậu viện chơi với bồ câu.
Hỉ Mi uống thuốc vài ngày, cũng dần khỏe lại. Nghe nói Âm Cố sẽ đến hiệu thuốc làm việc nàng thấy hưng phấn. Nhớ lúc còn ở thành An Chí, nàng cũng thường đến hiệu thuốc, Âm Cố cho nàng không ít chủ ý đều là nói trong hiệu thuốc.
Sáng sớm phải đến hiệu thuốc, Hỉ Mi hết sức trịnh trọng luộc ba cái trứng, không cho Ly Ly trứng nào. Sau đó tỉ mỉ búi tóc cho Âm Cố, chỉ vì Âm Cố nói nàng hiện giờ cũng coi như là phụ nhân.
Âm Cố tóc búi cao trong gương, đôi tai được Hỉ Mi chọn lựa một đôi khuyên tai nhỏ rũ xuống. Xưa nay Hỉ Mi đều biết Âm Cố rất đẹp, hiện giờ nhìn mà ngây người luôn. Nếu châu sai trên đầu đổi thành vàng hoặc ngọc, thêm một thân hoa phục thì chắc chắn người ta sẽ nói đó là kia quý nhân trong cung. Âm Cố luôn đạm mạc, lúc này càng có vẻ có khí thế. Nghĩ như vậy, Hỉ Mi cảm thấy có chút khổ sở. Nếu Âm Cố không cùng nàng đến nơi xa lạ này, nói không chừng có thể gặp được nhà tốt, làm chủ mẫu ở đại gia tộc cũng có thể. Nhưng hôm nay. . .
Âm Cố nhìn trái nhìn phải trong gương, cau mày. Nhìn không quen chút nào, nhưng có Hỉ Mi trước sau xử lý, lại cùng nàng tỉ mỉ hoạ mi, như vậy mỗi buổi sáng đều là mật ngọt.
"Được rồi." Âm Cố đứng lên, "Ta xuất môn đây."
Hỉ Mi chỉnh vạt áo cho Âm Cố: "Sớm về trước bữa trưa, ta với Ly Ly chờ nàng về ăn cơm."
"Lỡ phải đến tận nhà chẩn bệnh thì sao, " Âm Cố dán sát Hỉ Mi, trộm hôn môi Hỉ Mi, "đừng chờ ta, đừng để Ly Ly đói."
". . . Ừ." Hỉ Mi nhẹ giọng đáp, đưa Âm Cố ra cửa. Nàng đứng ở đó hơn nửa ngày, rồi mới ôm Ly Ly vào ngồi trên bậc thang, thầm thở dài.
�