Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 37: Di Hoa Cung

Sáng sớm hôm sau, ta sảng khoái ra cửa, vốn định kêu nhóm người Y Thánh đến, nói cho bọn họ biết tin tức tốt ta chuẩn bị vì nước ra sức, không ngờ bọn họ sớm đã tụ một chỗ, không biết đang thảo luận cái gì.

Ta đi đến gần, chào hỏi:

- Buổi sáng tốt lành các vị.

Ta vừa nói ra, mọi người đều nhìn ta, ánh mắt khác nhau.

- ... - Các ngươi muốn làm gì?

- Tá Quân, cậu... - Y Thánh muốn nói lại thôi, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên thì càng đè ép lời muốn nói.

Ta nháy mắt mấy cái, cười nói:

- Có gì cần ta hỗ trợ sao?

Y Thánh cười khổ nói:

- Có chuyện cần cậu hỗ trợ, nhưng cậu cố tình không giúp.

Ta dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc phe phẩy:

- Kỳ thật việc như bình định thiên hạ ta cũng cố gắng muốn vào giúp vui, chỉ là công tác nguy hiểm như vậy, không phải nên có thù lao sao?

Y Thánh lộ ra một tia tươi cười rõ ràng:

- Xem ra tối hôm qua Hi Nhiên làm chén miến kia có tác dụng thật lớn.

Hừ! Ta sẽ không bị một chén miến mua chuộc! Nhiều nhất là có điểm cao hứng nhỏ, được rồi, là rất cao hứng.

Vương Cảnh Hủ hỏi:

- Ngươi muốn cái gì?

Ta bắt đầu từ Y Thánh, chỉ một vòng người ở đây, nói:

- Chỉ cần mỗi người các ngươi đáp ứng ta một điều kiện là được. Bất quá các ngươi có thể nghĩ kĩ, ta không ép buộc.

- Một điều kiện? - Vương Cảnh Hủ nhíu mày, tất cả mọi người giữ im lặng.

Sở Phong rõ ràng nhất, suy tư chỉ chốc lát liền trực tiếp đáp ứng.

Y Thánh vuốt vuốt râu, hỏi:

- Điều kiện gì?

Ta nghiêng đầu, nói:

- Trước mắt còn chưa nghĩ ra, trước hết cho nợ đi.

- Chuyện này... - Y Thánh nghĩ nghĩ, nói - Được rồi.

Y Thánh vừa nói xong, Giang Văn Chỉ lao tới chỗ ta, nói:

- Ngươi đã muốn báo thù, vậy cần tận tâm tận lực! Hiện tại các Vương gia đều muốn bắt tam Hoàng tử, chỗ tam Hoàng tử còn mang theo một bệnh nhân, hắn rất khó hội họp cùng chúng ta.

Vương đường chủ lên tiếng nói:

- Trừ bỏ phải nghĩ cách đi cứu tam Hoàng tử, huynh đệ Sát Thủ Đường của ta còn cần ổn định.

Y Thánh lại nói:

- Sát Thủ Đường chẳng qua có mấy trăm người, nếu muốn tranh cao thấp với tám vị Vương gia, sợ là không đủ người, còn nữa, hiện tại chúng ta dựa vào tiếp tế của Giang gia, vài trăm người còn dễ nói, nhưng sau này nếu quân đội lớn mạnh, nếu chỉ trông vào Giang gia thì trăm triệu không đủ!

- Còn nữa - Vương Cảnh Hủ tiếp lời.

- Còn nữa? - Ta ôm trán, sớm biết vậy ta sẽ không đáp ứng...

- Ừ, cha ta để ngọc tỷ và di chiếu của tiên đế ở trong mật thất của Sát Thủ Đường, nhưng hiện tại Sát Thủ Đường bị người ta để ý, nếu cứ ngang nhiên trở về, chỉ sợ sẽ bại lộ.

Ông trời của ta...

- Tá Quân, cái kia...

- Tá Quân...

Tổng kết một chút tin tức mọi người nói cho ta biết, cũng là chuyện ta cần đi giải quyết sau đó.

Thứ nhất, tam Hoàng tử không có binh.

Tam Hoàng tử chưa từng nghĩ tới muốn làm Hoàng đế, chỉ nuôi thân tín nhưng chủ yếu không nuôi quân. Cho nên hi vọng chuyện người này có thể ra quân đạt tới bốn con số là không thể nào. Đừng nói bốn con số, có ba con số đã không tồi rồi...

Thứ hai, tam Hoàng tử không có tiền.

Đừng nói hắn không có tiền mà dù đem bán cả tập thể bọn lão Cổ cũng không gom đủ tiền cho hắn đánh giặc, Giang gia bất quá chỉ như muối bỏ biển...

Thứ ba, dưới tay tam Hoàng tử không có tướng giỏi.

Sát Thủ Đường làm về ám sát, không ai biết dùng binh, ngay như bọn lão Cổ, bọn họ học y, ngay cả ám sát cũng không biết...

Nhìn vào ba vấn đề này, ta thật sự vô cùng muốn vung tay mặc kệ.

Bất quá còn may, lão Cổ vẫn vì tam Hoàng tử mà chuẩn bị một căn cứ cách mạng.

Ở phía nam Minh Hi Quốc, có một chỗ cực kỳ bí mật, ba mặt là núi, một mặt là biển, nếu vào đây bày ra trận pháp thì người ngoài không thể tiến vào.

Hơn nữa nghe nói nơi này từng là một môn phái đã trở thành truyền thuyết, môn nhân đều đi hết, nhưng nhà còn giữ lại không có người ở, thuận tiện ổn định cho người già, phụ nữ và trẻ em trong Sát Thủ Đường.

Bởi vì Sát Thủ Đường có một đống gia quyến lớn, mang theo họ thật sự không tiện hành động, Vương đường chủ đánh nhịp, trước hết ổn định họ rồi tiếp tục nghĩ cách đi đón tam Hoàng tử.

Chỗ này phòng ốc không ai ở thời gian dài, tích một tầng bụi thật dài, thủ hạ Sát Thủ Đường đã chạy tới quét tước vệ sinh.

Mà tòa cao tầng còn lại ở cửa dựng một tấm bia đá có chữ viết mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn ra một chữ 'cung' chỉ phòng nghị sự.

Ta nghẹo đầu dựa vào Mộ Dung Hi Nhiên, ngồi xe ngựa một ngày khiến ta sắp mệt chết.

Y Thánh và Vương đường chủ đang ầm tranh cãi gần bốn trăm người này nên để ai tiếp nhận.

Vương đường chủ nói tuổi tác ông ta đã cao, hơn nữa thời gian bị Lương Hải và Lương Dương cầm tù đã ăn thuốc khiến nội lực trong người tiêu tán, đã không thể tiếp tục lãnh đạo thủ hạ. Vương Cảnh Hủ, con ông ta cũng thật sự không phải là ứng cử viên tốt có thể làm đường chủ, cho nên hi vọng Y Thánh tiếp nhận.

Y Thánh nói tuổi ông ta rất cao, hơn nữa sợ là người trong Sát Thủ Đường không phục ông ta, không thể gánh trọng trách này.

Vì thế hai người kết luận là cần tìm người trẻ tuổi, có năng lực, mọi người tâm phục, tâm tư kín đáo.

Vương đường chủ quét qua người ở chỗ này một lần, mắt đã rơi vào bên này.

Ta dựa vào Mộ Dung Hi Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm giác được nhiều ánh mắt nóng cháy phóng tới. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mọi người mở to mắt lóe sáng bắn phá ta và Mộ Dung Hi Nhiên.

Vừa nãy bọn họ nói gì ta cũng có nghe được.

Người trẻ tuổi, có năng lực, mọi người tâm phục, tâm tư kín đáo, đương nhiên không phải ta.

Vì thế ta chợt bật người đứng lên, giống mọi người mắt chíu chíu lấp lánh nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.

Mộ Dung Hi Nhiên khó hiểu nhìn mọi người, có lẽ bị ánh mắt chú ý lửa cháy của mọi người làm cho hơi ngượng ngùng, nàng đi tới nhẹ nhàng kéo tay ta.

Y Thánh vẫy tay với Mộ Dung Hi Nhiên.

Mộ Dung Hi Nhiên chần chờ chốc lát, vẫn buông tay ta, đi tới.

- Hi Nhiên - Y Thánh mỉm cười nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.

Y Thánh còn chưa mở miệng, Mộ Dung Hi Nhiên đã cự tuyệt:

- Sư phụ, Hi Nhiên năng lực còn thấp, khó có thể gánh trọng trách này, hơn nữa người ở chỗ này có người thích hợp hơn so với con.

Mộ Dung Hi Nhiên xoay người nhìn về phía ta.

Trên đầu ta xuất hiện vài đường đen, từ sau khi hòa thượng đáng khinh xuất hiện thì chỉ cần có chút việc là ta đều thành vật hi sinh.

Y Thánh cười cười, nói vài câu bên tai Mộ Dung Hi Nhiên.

Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn người, ý tứ hàm xúc không rõ ràng nhìn ta một cái, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.

Y Thánh vỗ vỗ bả vai nàng, nói:

- Vậy đi, sau này bốn trăm người của Sát Thủ Đường đều phải nghe con chỉ huy, Hi Nhiên, trách nhiệm trên người con không nhỏ, sau này làm việc cần cẩn thận, nếu gặp vấn đề khó khăn... Ha ha - Y Thánh liếc ta một cái.

Ta hiểu ra thì thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân, Y Thánh muốn Hi Nhiên làm thủ lĩnh thì ta đây cũng sẽ không bỏ lại đống người này. Hơn nữa nếu Hi Nhiên gặp khó khăn gì, ông ta cũng liệu đến chuyện ta nhất định sẽ vội giúp. Hi Nhiên có khó khăn ta sẽ không giúp đỡ sao? Đương nhiên là không!

Cho nên Y Thánh, ta khinh bỉ ông!

Điều kiện ông nợ ta, ta muốn ngẫm lại thật kĩ!

- Sau hôm này còn gọi là Sát Thủ Đường không? - Vương Cảnh Hủ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Vương đường chủ nói:

- Tất nhiên không thể tiếp tục gọi là Sát Thủ Đường. Phần lớn các huynh đệ đã có vợ con, đã sớm an định, sau này liền không thể đi ám sát. Đúng rồi, nơi này gọi là gì?

Y Thánh đáp:

- Ta nhìn trên bia đá viết là cung gì đó? Khuôn chữ thứ nhất không rõ, chữ thứ hai hình như là chữ 'hoa'.

Vương đường chủ nhìn về phía Mộ Dung Hi Nhiên:

- Gọi là Di Hoa Cung được không?

Mộ Dung Hi Nhiên gật gật đầu:

- Được, vậy gọi là Di Hoa Cung.

Ta bật người, khóe miệng co giật:

- Di Hoa Cung?

- Sao vậy? - Nhìn ra phản ứng của ta không thích hợp, Mộ Dung Hi Nhiên hỏi.

Ta lắc lắc đầu, nói:

- À. . . ở quê của ta, cũng có một Di Hoa Cung do hai đại mỹ nữ song sinh Yêu Nguyệt làm cung chủ, dưới tay có mỹ nam tử rất soái tên là Hoa Vô Khuyết, cung chủ đại mỹ nữ Yêu Nguyệt thích nhất là giương cờ 'gϊếŧ hết người phụ bạc trong thiên hạ' rồi cho mỹ nam đi gϊếŧ người...

Sở Phong lại cười nói:

- Vậy thì thế nào?

Ta nghẹn họng, ngẫm lại hình như cũng...không có gì...

Vương Cảnh Hủ luôn làm mặt lạnh đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị:

- Chẳng lẽ có người thất lễ phụ bạc cô nương, nghe thấy đánh trúng Di Hoa Cung giương cờ 'gϊếŧ hết người phụ bạc trong thiên hạ' thì luống cuống?

Ta oán hận trừng Vương Cảnh Hủ, tiểu tử này lại có chủ ý hư hỏng gì?

- Ta không... - Vừa định giải thích thì đột nhiên phát hiện ra có chút có tật giật mình, tiếp tục cẩn thận ngẫm lại, không biết nếu trong một trò chơi ta có một lão bà vì đợi quá lâu mà tuyển người khác rồi tái giá thì có tính là người phụ bạc không.

Nhất định không tính, trò chơi sao có thể làm thật!

- Ánh mắt gì của các ngươi vậy? - Ta ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người híp mắt đánh giá ta.

- Haha! Người phụ bạc - Giang Văn Chỉ mạnh bạo vỗ vào vai ta - Hiện tại Mộ Dung muội muội thế nhưng là cung chủ Di Hoa Cung đấy, Lâm Tá Quân, sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Dù sao dưới tay Mộ Dung muội muội người ta có mấy trăm sát thủ có kinh nghiệm phong phú về đuổi bắt cùng ám sát đây.

Trên đầu ta rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.