Nếu không có chuyện này xảy ra, Lượng Vũ thật sự không muốn gặp mặt người nọ. Bởi nàng cũng hiểu được, nếu nàng tìm đến thì kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, tình cảm thâm giao nhiều năm giữa hai người có thể vì chuyện này mà rạn nứt, nhưng vì Nguyệt Hiểu nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Thần Hi, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta vậy?" Giọng nói mang theo chút gì đó vui mừng cũng như chút gì nghi ngờ cắt đứt suy nghĩ của Lượng Vũ.
"Trục Nhật ca ca, lâu rồi không gặp." Lượng Vũ lên tiếng kêu Hoắc Trục Nhật một tiếng "ca ca", tiếng "ca ca" này của nàng cũng là muốn nhắc cho hắn nhớ tình cảm thâm giao ngày xưa của hai người bọn họ.
Thần Hi, đã bao nhiêu năm rồi ta không nghe muội gọi ta như thế? Sợ là từ lúc muội vừa mới thành niên ta hướng muội cầu thân, nhưng muội nhất quyết cự tuyệt và cũng từ sau lúc đó, muội liền cố gắng tránh né tiếp xúc với ta, muội chưa từng như lúc còn bé kêu ta một tiếng ca ca...
"Lượng Vũ, hôm nay muội tìm ta có việc gì sao?" Hoắc Trục Nhật say mê nhìn chằm chằm Lượng Vũ, trong tâm trí hắn không ngừng nhớ về tình cảnh thuở bé của hai người bọn hắn, ngữ âm cũng thập phần ôn nhu.
"Muội nhớ vài năm trước hoàng thượng từng ban một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan cho huynh, bây giờ huynh còn giữ hay không?"
Tâm trạng hắn còn đang lưu luyến trong ôn nhu trong quá khứ thì bị câu nói của Lượng Vũ cắt đứt, gương mặt hắn trở nên đanh lại, hắn cũng có thể hiểu rõ hôm nay Lượng Vũ đến tìm hắn là vì ai. "Vẫn ở chỗ ta, như vậy thì sao?"
"Thần Hi mong muốn Trục Nhật ca ca có thể tặng lại vật đó, muội nguyện dùng vật khác có giá trị tương tự mà hoán đổi." Lượng Vũ không kiêu ngạo không nịnh nọt mà trả lời Hoắc Trục Nhật.
Tuy rằng trong lòng Hoắc Trục Nhật đã sớm hiểu ra mọi chuyện nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy một tia hy vọng, hắn hy vọng những gì hắn nghĩ chỉ là huyễn tưởng....
"Muội cần Bích Lạc hoàng tuyền đan làm gì?" Chỉ cần Lượng Vũ nói chữa trị cho một ai đó, dù là bất kì ai đi chăng nữa, chỉ cần không phải là Phong Nguyệt Hiểu thì mọi chuyện cái gì cũng có thể thương lượng.
"Quận mã trúng độc, cần Bích Lạc Hoàng tuyền đan để trị liệu, mong rằng Trục Nhật ca ca thành toàn." Lượng Vũ đã đem lời nói ra một cách uyển chuyển nhất có thể, nhưng câu nói này của nàng thật sự làm tổn thương trái tim của Hoắc Trục Nhật.
"Trước đây muội cũng trúng độc nhưng muội cũng không một lời cầu xin ta, hôm nay vì Phong Nguyệt Hiểu dĩ nhiên lại cầu ta..." Lẽ nào Phong Nguyệt Hiểu trong lòng Trầm Lượng Vũ muội lại trọng yếu như vậy sao chứ? Ta có gì không bằng hắn chứ?
"Nguyệt Hiểu là trượng phu của muội, như vậy muội thân là thê tử tự nhiên phải hết lòng nghĩ biện pháp cứu hắn." Cho dù là nàng chưa từng cầu xin ai một chuyện gì, nhưng vì Nguyệt Hiểu vẫn có thể cúi đầu cầu người.
Hoắc Trục Nhật nắm chặt bàn tay, quay lại nhìn Lượng Vũ nói: "Phong Nguyệt Hiểu đã vì muội làm cái gì mà muội lại coi trọng hắn như thế chứ?" Hắn có cái gì tốt? Ta đối với muội hâm mộ cùng tình cảm nhiều năm như vậy chẳng lẽ không đáng chút nào sao?
"Đúng vậy, Nguyệt Hiểu là trượng phu duy nhất của muội trong kiếp này, cũng là người mà muội yêu nhất." Trọng tâm câu chuyện nhất nhất đều nói đến Nguyệt Hiểu, gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ của Lượng Vũ cũng nhu hòa rất nhiều, vẻ mặt của nàng lúc này đây Hoắc Trục Nhật chẳng bao giờ gặp qua.
Sự ôn nhu của nàng là vì tên hèn hạ thấp kém Phong Nguyệt Hiểu kia hay sao, từ trước đến giờ nàng ở trước mặt Hoắc Trục Nhật hắn luôn cao cao tại thượng, ngạo nghễ kiêu kì, vậy mà vì một tên Phong Nguyệt Hiểu mà trở nên như vậy. Hắn thật sự không cam tâm, từ nhỏ đã ái mộ Thần Hi nhưng nàng lại thích một người mà hắn cảm thấy chỉ là một kẻ hèn mọn, trong thâm tâm hắn có một cỗ oán giận không nói nên lời. Hắn có điểm nào kém so với Phong Nguyệt Hiểu?
"Nếu như muội muốn Bích Lạc Hoàng tuyền đan ta có thể cho muội, nhưng muội phải ở bên cạnh ta cả đời, muội có đồng ý như vậy không?" Nếu Phong Nguyệt Hiểu đối với muội trọng yếu như thế, vậy ta nói ra điều kiện này muội cũng sẽ không cự tuyệt ta đúng không?
Lượng Vũ nhíu mày: "Huynh điên rồi sao? Huynh đừng quên huynh sắp trở thành Phò mã, mà muội thì đã là thê tử của Nguyệt Hiểu!"
"Ta chẳng bao giờ thích Lan Hinh! Trời biết ta chưa bao giờ muốn làm Phò mã gia, nếu có thể ta chỉ muốn làm quận mã của muội! Đời này ta chỉ yêu một mình Trầm Lượng Vũ muội mà thôi, lẽ nào muội còn không biết tâm ý của ta hay sao?" Hắn oán, oán Lượng Vũ chẳng bao giờ nhìn thẳng vào tâm ý của hắn, tình cảm của hắn, cũng hận nàng lại đi ái thượng người khác.
"Muội biết huynh yêu muội, thế nhưng người muội yêu không phải là huynh, xin lỗi." Một người chỉ có một trái tim, mà trái tim của nàng sớm đã có hình ảnh của Nguyệt Hiểu, cho nên đối với Hoắc Trục Nhật, nàng chỉ có thể nói xin lỗi.
Hoắc Trục Nhật cười lạnh một tiếng: "Đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa." Bích Lạc Hoàng tuyền đan hắn tuyệt đối không đưa ra cứu Phong Nguyệt Hiểu!
Lượng Vũ định nói cái gì nữa nhưng sau cùng nàng cũng không nói ra. "Trục Nhật ca ca, ta mong là huynh có thể thay đổi ý kiến." Nàng hiểu rõ cái mà Hoắc Trục Nhật muốn chính là nàng, thế nhưng nàng chỉ thuộc về một mình Nguyệt Hiểu mà thôi, phần tình cảm này không có gì có thể thay đổi.