Edit:Mây
Năm mới đến rất nhanh, qua năm Mộc thị sẽ phải bắt đầu chuẩn bị lễ cập kê của Ngâm Hoa, lễ cập kê lần này tổ chức nào nhiệt hơn của Ngâm Nguyệt, nhưng tất cả đều do Mộc thị bỏ tiền túi riêng của mình nên Đường thị cũng không thể nói cái gì.
May đo riêng cho Ngâm Hoan vài bộ quần áo thật đẹp, kể cả lúc làm lễ cũng như lúc tiếp khách khứa thì ước chừng Ngâm Hoan cần đến bảy bộ đồ. Mộc thị dường như muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho Ngâm Hoan.
Ngâm Hoan sinh ra ở tháng ba, đây là thời điểm xuân về hoa nở, giai đoạn này phải mời khách khứa rất nhiều, nhưng những gì cần chuẩn bị đều được phòng giữa chuẩn bị từ rất sớm. Ngâm Hoan chỉ cần làm một việc đó là liên tục thay quần áo đẹp để đón tiếp khách khứa, còn mọi việc khác nàng không cần nhúng tay vào. Kiếp này nhân sinh của nàng hoàn toàn thay đổi, kiếp trước khi nàng chưa được mười ba tuổi đã phải xách bọc đồ đi vào từ cửa nhỏ của nhà họ Lục rồi.
"Đều trưởng thành hết rồi, ngẫm lại đứa nhỏ của Mậu Lâm cũng sắp gọi ta bằng bà cố rồi." Bành lão phu nhân lúc này cũng đã tới, Cố Ngâm Nguyệt sống tốt tại Lộc thành, người làm bác chồng như bà cũng được thoải mái hơn một chút. Hôm nay vị thế của Cố gia chưa chắc đã thấp hơn Nhan gia đâu, nhưng lúc trước khi quyết định lấy đích trưởng nữ của Nhan gia đều là quyết định của chồng và con trai bà, bà một chút cũng không can thiệp được gì cả.
"Đúng vậy, đều trưởng thành, đừng nói hài tử của Mậu Lâm, đứa nhỏ của Dật Tín cũng đã y y nha nha nói chuyện rồi, đứa nhỏ này cái gì cũng hơn người khác nha, lúc hắn mới năm sáu tháng đã bắt đầu vịn tay Thất nha đầu bước đi đó." Cố lão phu nhân hiện tại mới bắt đầu có cuộc sống tự tại, Cố phủ thì càng ngày càng tốt, nỗi đau khổ khi mất con trai cũng vơi dần, mà tằng tôn cũng có, các cô nương đều chuẩn bị lập gia đình, dường như mỗi ngày Cố phủ đều có nhiều chuyện vui nha,
"Năm đó ngươi đã nói với ta việc để Thất nha đầu làm con thừa tự cũng khá khiên cưỡng, nhưng hôm nay xem ra nàng là cô nương sống tốt nhất đó." Bành lão phu nhân cảm khái nói, lúc trước nàng còn là một cô bé gầy như que củi đến chúc thọ Cố lão phu nhân, nhưng bây giờ nàng nẩy nở cũng không kém gì các tỷ tỷ như hoa như ngọc của nàng. Hơn nữa hôn sự của nàng còn do Hoàng Thượng ban hôn khiến cho nàng được nhiều cô nương hâm mộ, ghen tị a.
"Lòng người đều là thịt mà, sống lâu thì thấy quen thôi." Cố lão phu nhân chỉ có thể nói như vậy, đối với đứa cháu gái nửa đường xuất hiện này, bà cũng cảm thấy rất kỳ diệu nha, "Nhưng nó là đứa bé ngoan."
Bành lão phu nhân cười cười, hai người ngồi ở đó trò chuyện, phía ngoài Mộc thị đón tiếp khách nhân, Ngâm Hoan thì cùng Mạnh thị đón tiếp các thiếu phu nhân tiểu thư, Trình Bích Nhi đến cũng là đại diện cho Tưởng Như Nhân, "Tưởng tỷ tỷ không thể ra phủ Thái tử để đến chúc mừng muội, ta thay mặt tỷ ấy chúc mừng muội nha."
"Không có việc gì, hôm nào muội với tỷ đến phủ Thái tử thăm tỷ ấy nhé." Ngâm Hoan đối với sự hiện diện Trình Bích Nhi vô cùng vui vẻ, nàng cũng có chuyện muốn nói với Tưởng Như Nhân, dứt khoát liền hẹn cùng Trình Bích Nhi đến đó luôn.
Bát vương phủ là do Tạ Quán đại diện đến, đối với người con dâu tương lai này, Bát vương phi trong lòng còn có chút rối ren, nhất là khi hôn kỳ sắp tới rồi.
Bởi vì Ngâm Hoan không phải là đứa con dâu do bà đích thân lựa chọn nhưng lời của con trai bà vẫn chưa quên, vấn đề rối ren này bà quyết định không đối mặt mà chuyển giao cho Thế tử phi thay bà đi đến.
Những ngày trọng đại như vậy, Cố phủ cũng xem như một thế gia, trước đây khách nhân đến chúc mừng rất nhiều, kể cả Lục vương phủ cũng sai người tới tặng lễ càng khiến cho người ta đỏ mắt hâm mộ a. Ngâm Hoan nhìn Tạ Quán ăn nói tự nhiên, giao tiếp khéo léo, mẫu thân đã nói qua, Bát vương phủ tuy là vương phủ, nhưng so với các thế gia khác thì đơn giản hơn nhiều. Nếu nàng gả qua cũng không cần làm Đích trưởng tức quản nhà quản cửa, cũng không cần vội vàng sinh đích trưởng tôn, điều nàng cần làm là tạo mối quan hệ thật tốt với người chị chồng tương lai này thôi
Tạ Quán tiếp xúc đến ánh mắt của Ngâm Hoan, thiện ý cười cười, Ngâm Hoan có chút thẹn thùng cúi đầu.
Lúc chạng vạng khách nhân Cố gia đã đi không sai biệt lắm, Ngâm Hoan sai Nhĩ Đông điểm rõ ràng danh mục quà tặng, trong phòng còn bày biện lễ vật của A Hỉ đưa tới, nói là thiếu gia gửi về từ Dương quan.
Bên trong gói quà có một phong thư, bởi vì nàng gửi cho hắn bản chép tay của phụ thân, vì bọn họ giải quyết không ít việc khó, chiến thắng liên tiếp, quân Bắc đồ đã lùi về liên tục chỉ còn giữ mấy thành, mà Nhị tỷ phu người theo Lục tướng quân vào doanh trại cũng thay đổi rất nhiều, không còn hay ăn lười làm nữa, mà cũng xung trận chém gϊếŧ rất nhiều.
Ngâm Hoan để thư xuống nhìn rương đồ kia, Tô Khiêm Mặc góp nhặt không không ít đồ tốt từ Dương quan gửi cho nàng, cho dù những món đó không quá quý báu nhưng thắng ở sự độc đáo, ít ra ở Lâm thành đồ của nàng là độc nhất vô nhị. Nàng sai Nhĩ Đông cất đồ vào kho, rồi mài mực để nàng hồi âm cho hắn...
Mà giờ khắc này tại Dương quan, quân đội lại vừa chiếm được thêm một thành nữa, bắt được không ít tù binh Bắc đồ.
Trong Dương quan dân chúng reo hò thật to, trong quân doanh sĩ khí cũng rất tốt, chỉ còn một tháng nữa thôi, Tô Khiêm Mặc sẽ trở về Lâm An thành chuẩn bị thành thân, Bát vương phi gửi thư từ năm ngoái đến thúc giục hắn đầu năm trở về.
"Đại nhân, không xong!" Tiểu Tứ vội vã chạy vào doanh trướng của hắn, "Không thấy Lục thiếu gia."
Tô Khiêm Mặc cũng không kịp thay y phục, cầm lấy kiếm đặt bên cạnh vội vã chạy ra ngoài. Trong doanh trướng của Mộc Triều Lộ Mộc tướng quân, Lục tướng quân sắc mặt trầm ngâm ngồi ở đó, sau khi công thành kết thúc, thời điểm quét dọn chiến trường kiểm kê binh lính thì phát hiện không thấy Lục Trùng Nham...