Edit: Song
"Ta đói bụng." Lục Trùng Nham nghiêm mặt nói ra, tiểu Tứ cười như không cười nhìn hắn, từ hộp cơm phía dưới lấy ra một đĩa bánh bao nhỏ, "Đây, cầm đi ăn đi."
Lục Trùng Nham thoáng nhìn hộp cơm trên cái khay, để chỗ đó tựa hồ chính là đùi gà, "Tại sao không cho ta ăn cái này."
"Đây là chuẩn bị cho đại nhân." Tiểu Tứ ở Dương quan lâu như vậy, còn chưa thấy qua tân binh như thế, khó trách đại nhân lại nghiêm khắc đối với hắn, nếu ở trên chiến trường hại tính mạng của người khác đó mới là lỗi lầm.
Lục Trùng Nham lúc này ngậm miệng, cầm lấy bánh bao vào phòng, cùng sáng sớm đưa tới đều giống nhau, căn bản không có biến hóa, cầm lấy một cái hung hăng cắn, nhướng mày vừa muốn nhổ ra, đột nhiên hắn như dốc sức mà nuốt từng ngụm từng ngụm bánh bao vào, cuối cùng ực mạnh một chén nước ở đó ho khan.
Bánh bao trong tay còn lại tạo thành bã vụn rơi trên mặt đất, Lục Trùng Nham âm thầm thề, một ngày nào đó, ta sẽ để cho ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa...
Thu yến năm nay xác thực như Ngâm Hoan dự liệu bách gia tranh diễm, tựa như lúc trước lần đầu tiên nàng tới tham gia, cô nương nhỏ hơn nàng mấy tuổi lại có thể nói ra những điều lớn mật, để cho khả năng của mình được hoàng hậu thái hậu khen ngợi, còn có chính là chờ đợi có thể được Hoàng Thượng nhìn trúng, có thể được làm thϊếp thân bên công chúa, từ đó thăng chức rất nhanh.
Cuối cùng Ngâm Hoan với đại tẩu được an bài cùng Trình Bích Nhi vừa mới kết hôn, sau khi Trình Bích Nhi gả vào Tưởng gia đã lâu không thấy mặt nàng, tự nhiên có nhiều lời muốn nói, Ngâm Hoan chỉ có thể nhắc nhở nàng nhỏ giọng một chút, "Bây giờ ngươi là Nhị thiếu phu nhân của Tưởng gia, Tưởng phu nhân đã ở đây, ngươi không thể nói lung tung truyền tới tai nàng."
Trình Bích Nhi mím mím môi, "Gả cho người điểm này không được tự nhiên, trước kia lúc ở nhà ta làm sai chuyện gì mẫu thân cũng sẽ không để trong lòng, còn ở Tưởng gia, nếu như làm sai điều gì, sau này sẽ có người gây khó dễ lúc mình làm sai."
"Ngươi biết là tốt rồi, sau này đừng có muốn nói cái gì là nói." Ngâm Hoan cũng biết người càng lớn, chuyện lớn càng nhiều, nhiều thế hệ Tưởng gia đều làm phi, của cải nhất định là có rất nhiều nhà không bằng được.
"Ta cũng nói với ngươi một chút, ở Tưởng gia ta ra khỏi viện của mình cái gì cũng không được nói lung tung, rốt cuộc ta đã biết vì sao Tưởng tỷ tỷ luyện thành một thân bản lĩnh khéo léo, từ nhỏ nàng chính là ở điểm này mà luyện." Khi Trình Bích Nhi nói chuyện còn có chút tính trẻ con, Ngâm Hoan nhoẻn miệng cười, đó là tự nhiên, nếu không tại sao Tưởng gia lại để nàng tiến cung.
Một lát sau yến hội cũng kết thúc, nguyên nhân là bởi vì hoàng hậu về cung sớm, tản ra cũng sớm, Ngâm Hoan đi theo mẫu thân đại tẩu trở về Cố gia, sau thu yến mấy ngày, phàm là Hoàng Thượng nhìn trúng, công chúa vừa tới độ tuổi, đều được gả đi.
Những chuyện này đều không có quan hệ gì với Ngâm Hoan, nàng trả lời thư của Tô Khiêm Mặc sau đó phải đến chỗ Mạnh thị nhìn ca nhi, hài tử bây giờ đã năm tháng rất nghịch ngợm, điển hình còn chưa bò vững đã vội vã muốn đứng lên, chỉ cần Ngâm Hoan vừa tới, tiểu tử liền đưa tay muốn nàng ôm, Ngâm Hoan vươn tay, hắn liền cố gắng tự mình đứng lên, ngươi không phối hợp hắn sẽ khóc cho ngươi xem.
Sức chân của hài tử hơn năm tháng nào có tốt như vậy, ngày thường ca nhi nhất định sẽ nỗ lực một hồi liền trực tiếp ngồi ở trên giường nệm nghỉ ngơi một chút, Ngâm Hoan vừa đến, tiểu tử lại vội vàng muốn đứng lên, hai người chơi cái trò này phi thường cao hứng.
"Đều toát mồ hôi." Mạnh thị đưa tay ở sau lưng của hắn lau một cái, y phục ở bên trong có chút nóng ướt, bảo nhũ nương mang đến một bộ y phục sạch sẽ để thay, lúc ôm ra ca nhi liền nương nhờ trong ngực Ngâm Hoan không chịu động.
"Ta cũng không thấy hắn dính đại ca ngươi như vậy." Mạnh thị thấy con trai như vậy cười nói, "Lần trước Nghệ Tử đến hắn cũng ôm cổ của nàng phun nước miếng lên mặt nàng."
Ngâm Hoan véo nhẹ gương mặt nhỏ đầy thịt của hắn một chút, "Té ra ngươi đây là gặp ai xinh đẹp liền bổ nhào vào người đó." Ca nhi trực tiếp phun nước bọt lên nàng, nha hoàn đứng một bên đều nở nụ cười, Ngâm Hoan bất đắc dĩ tiếp nhận khăn lau sạch sẽ.
"Ta xem đã ngủ rồi, ngươi cũng đừng ôm mãi để tay mỏi." Mạnh thị để cho nhũ nương ôm ca nhi đã ngủ thϊếp đi đi, Ngâm Hoan lại ngồi một hồi từ trong phòng bọn họ đi ra, đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, Nhĩ Đông cầm áo choàng cho nàng mặc lên.
"Tuyết mau rơi đi." Vừa đến tháng mười một, rất nhanh tuyết đã phủ kín núi, đại khái phong thư này sau khi hắn nhận được cũng hồi âm không kịp.
Qua mấy ngày, Lục gia truyền tin vui tới, con dâu trưởng của Lục gia thuận lợi sinh một đứa con trai, bất quá đứa nhỏ này nhìn như thân thể không tốt lắm, thập phần suy yếu, Ngâm Hoan đưa quà tặng đến, đợi đến lúc đứa nhỏ này đầy tháng, Lâm An thành đã là bão tuyết bay múa.
Đây là trưởng tôn chân chính của Lục gia, ngày trăng rằm hôm đó, Cố gia là Mạnh thị đi chúc mừng, Mộc thị dần dần giao chuyện Cố gia cho nàng làm, chính mình thì chuyên tâm mà chuẩn bị lễ cập kê của Ngâm Hoan, sau khi xong, áo nhỏ tri kỷ của nàng liền phải lập gia đình.
Có người hỏi vì sao Nhị thiếu gia của Lục gia không ở đây, lại không ai biết rõ vì sao hắn không ở đây, chỉ biết là hiện tại hắn lập chí muốn giống phụ thân hắn, vì sáng nay lập công, cho nên đi theo Lục tướng quân đến Dương quan.
Tôn thị nhận lấy từng cái chúc phúc, bởi vì ngày bão tuyết nên sẽ không ôm hài tử ra để cho người khác xem, hài tử trong trứng nước nhìn qua so với người bình thường đều suy yếu hơn, mặc dù Lục Trọng Sơn đã tìm được thuốc giữ thai, nhưng độc không tán đi vẫn dính ở trên người hài tử một chút.
"Chờ hắn lớn hơn một chút, chúng ta mang hắn theo đi tìm đại phu kia, lại để cho hắn xem một chút giúp Huy nhi." Lục Trọng Sơn biết rõ nàng chờ đợi đứa bé này quá lâu, ôm nàng an ủi.
"Chỉ cần hắn khỏe mạnh lớn lên ta đã đủ hài lòng." Tôn thị nhẹ nhàng vuốt mặt hài tử, ngẩng đầu ôn nhu nói với hắn, "Đúng rồi, đừng quên mang thứ đó đến Cố phủ, còn phải đa tạ nàng đấy." Lục Trọng Sơn gật gật đầu đi ra ngoài.
Vài ngày sau Ngâm Hoan liền nhận được tạ lễ Tôn thị đưa tới, kia có thể là đại lễ chân chính thật, Tôn thị đưa tới là một tờ khế đất, phía trên là một chỗ biệt uyển, đang khi Lâm An thành trong, Ngâm Hoan không có cự tuyệt mà thu nhận, nàng biết rõ Tôn thị nghĩ không muốn nợ nhân tình này mới có thể dùng đại lễ lớn như vậy, mà Ngâm Hoan cũng không muốn dùng cái này hướng nàng yêu cầu việc gì, không bằng thu hết.