"Ngươi là ai!" Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Lưu thị truyền ra, thanh âm chói tai cùng cay nghiệt, con mắt nhìn về phía Tô Mạt tràn đầy sự ngoan độc.
"Xin chào phu nhân." Tô Mạt vội vàng quỳ xuống, "Ta, ta chỉ không cẩn thận tiến vào, ta, ta không nghe được gì cả."
Lưu thị liếc mắt ra hiệu cho con gái mình, mụ ta không muốn chuyện đại nghịch bất đạo vừa nói lúc nãy bị truyền ra ngoài.
Tô Linh lùi về phía sau một bước, trông giữ cửa cẩn thận, phòng ngừa kẻ không có mắt đột nhiên đi vào.
Vẻ mặt Lưu thị âm trầm, cả người tỏa ra khí tức tàn nhẫn, từng bước một đi tới chỗ Tô Mạt.
Tô Mạt không tự chủ lùi về sau, vẻ mặt Lưu thị thật sự rất dữ tợn, khiến nàng nhạy bén cảm nhận được nguy cơ.
"Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là đứa con hoang kia." Lưu thị cười một cách nham hiểm, nhìn kẻ khác ở trước mặt mình lộ ra biểu cảm hoảng sợ cùng thất kinh, để mụ hết sức hưởng thụ. Chỉ có lúc này, mụ ta mới có thể sâu sắc cảm nhận được địa vị của bản thân, nắm giữ trong tay năng lực tùy ý đoạt đi sinh mệnh của người khác, "Lần trước coi như mạng của ngươi lớn, không chết, lần này rơi vào tay ta, chắp cánh cũng trốn không thoát!"
"Phu...... Phu nhân, ta thật sự không biết gì cả." Tô Mạt một bên tỏ ra yếu kém, một bên lùi về sau.
"Ta mặc kệ ngươi thật sự không biết hay giả vờ không biết, ngươi đã xuất hiện ở đây, thì nhất định phải chết."
"Phu, phu nhân, ngươi không thể đối phó ta!" Như là bất chấp tất cả, Tô Mạt nâng cao âm lượng, "Ta vài ngài đều có cùng một tâm tư!"
"Hừ, chuyện cười, ngươi cho ta là người ngu sao?" Lưu thị cười lạnh một tiếng, "Tô Đồng sủng ái ngươi như vậy, ngươi lại dám nói là có tâm tư giống ta."
"Sủng ái ta?" Tô Mạt nhếch lên khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, "Nữ nhân kia chẳng qua là từ trên người ta tìm tới cảm giác ưu việt. Toàn phủ ai mà không biết người lão gia sủng ái nhất chính là phu nhân ngài. Mẫu thân của nữ nhân kia bất quá chỉ có danh đầu chính thất thôi. Kỳ thực, chúng ta đều ngầm cho rằng ngài mới đúng là chính thất."
"Nha? Đúng vậy sao?" Lưu thị bình tĩnh đứng trước mặt Tô Mạt, vẻ âm trầm trên mặt cũng tiêu tán một ít, hiển nhiên lời của Tô Mạt, bà ta rất hưởng thụ. Tô Mạt nói lời này, cho dù thật hay giả, bà ta nghe vào đều rất thoải mái.
"Vâng vâng vâng." Tô Mạt liên tục gật đầu, "Chính vì vậy, Tô phu nhân và nữ nhi của bà ta, chẳng qua bên ngoài nhìn có chút phong quang mà thôi. Phu nhân, ngươi vẫn cho rằng trên đời còn có người như Tô phu nhân không so đo việc gì, tính tình thì trấn tĩnh sao? Các nàng bất quá là ngoài mặt giả bộ tốt đẹp. Vì không muốn người khác nhìn ra manh mối, các nàng ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng chưa bao giờ đánh chửi. Đáng thương cho ta và mẫu thân, không có chút địa vị gì trong phủ, thường xuyên bị kẻ khác bắt nạt. Các nàng bề ngoài thì lúc nào cũng bảo vệ ta, quan tâm ta, lại lén lút ngược đãi ta không biết bao nhiêu lần. Phần lớn vết thương trên người ta, nhìn qua là do nha hoàn được sủng ái trong phủ làm, trên thực tế đều do các nàng sau lưng tạo ra. Ngươi nhìn tay ta, còn có dấu vết của lần trước đây." Tô Mạt đưa cổ tay trái của mình ra. Một quãng thời gian liên tục bôi thuốc, Tô Mạt đã không cần dùng vải bố để quấn vết thương, chỉ là xung quanh vết thương còn có một mảng vết đỏ lớn, thoạt nhìn quả thực giống như bị người ngược đãi.
"Nha?" Biểu tình của Lưu thị thay đổi một chút, một bộ dáng vẻ quan tâm, vỗ nhẹ cổ tay bị thương của Tô Mạt, "Hài tử đáng thương, ta thật không nghĩ tới, các nàng lại độc ác như vậy." Mặc dù nói thế, nhưng Lưu thị cũng không quá mức tin tưởng Tô Mạt. Nghĩ đến người chưa bao giờ cùng bản thân giao hảo lại đột nhiên tới lấy lòng, bà ta là kẻ ngu si mới có thể không phòng bị.
"Đúng vậy, các nàng thực sự rất độc ác." Tô Mạt làm ra vẻ căm giận bất bình, "An thế tử là người ưu tú như vậy, lại phải cùng loại người trong ngoài bất nhất như Tô Đồng thành hôn, ta quả thực nhìn không nổi. Dựa vào cái gì, số mệnh Tô Đồng lại tốt như vậy, được gả làm chính thất của An thế tử! Ta trước sau không quên được, ngày hôm qua lúc Tô Đồng nói với ta chuyện nàng và An thế tử gặp mặt, nàng ta một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng. Thật giống như muốn nói, ta chỉ là một đứa con gái của thϊếp thất, chỉ có thể ngưỡng vọng mà nhìn nàng! Tô Đồng nàng ta dựa vào gì mà có thể được An thế tử chú ý đến, chẳng qua là nhờ vào thân phận của mẫu thân thôi. Cho nên, bắt đầu từ hôm qua, ta đã thề, nhất định phải phá hoại hôn sự này, Tô Đồng, nàng ta không xứng có được An thế tử!" Tô Mạt càng nói càng kích động, sắc mặt cũng vì tức giận mà đỏ bừng. Đây là biểu hiện chân thực của Tô Mạt, chỉ cần mới nghĩ đến việc tỷ tỷ sẽ gả cho An Lăng Thiên, nàng nhịn không được mà phát hỏa.
"Vậy, ngươi muốn làm gì?" Lưu thị hỏi.
"Ta không thể để Tô Đồng gả cho An thế tử, vô luận như thế nào cũng không được!" Tô Mạt tay phải nắm chặt lại, đè nén kích động. Ba phần thật bảy phần giả, Tô Mạt biểu diễn vở kịch thứ muội đố kị tỷ tỷ vô cùng nhuần nhuyễn. Ngay cả loại người từ trước đến nay luôn đa nghi như Lưu thị, cũng không nhịn được tin mấy phần.
"Ngươi thật sự cho là như vậy?" Lưu thị nhíu mày, hỏi.
"Vâng." Tô Mạt trả lời rất quả quyết, "Tiểu thư Tô Linh so với Tô Đồng càng thích hợp với An thế tử, An thế tử hoàn mỹ như vậy, nhất định phải là người đồng dạng hoàn mỹ mới xứng.
Lưu thị hài lòng gật đầu, tuy không biết Tô Mạt thật giả, thế nhưng cũng rất hài lòng.
"Phu nhân, ta có biện pháp khiến An thế tử từ chối việc kết hôn với Tô Đồng, thậm chí để An thế tử cưới tiểu thư Tô Linh." Nhìn thấy Lưu thị dao động, Tô Mạt lại bỏ vào một viên tạc đạn nặng ký.
"Hử?" Lưu thị nảy ra hứng thú, phải biết là bà ta và Tô Linh nằm mơ cũng muốn cùng An thế tử leo lên cửa hôn sự này, "Phương pháp gì, nói một chút."
"Cái này...... Phu nhân," Tô Mạt làm ra dáng vẻ khổ sở, "Ngươi xem, phương pháp này của ta, có chỗ tốt lớn như vậy đối với các ngươi, các ngươi không phải nên......"
"Đúng vậy, là ta sơ sót." Lưu thị khẽ mỉm cười, một chút phòng bị cuối cùng đối với Tô Mạt cũng buông xuống, nếu như Tô Mạt không đòi hỏi bất cứ cái gì, còn đưa ra chủ ý, mụ ta sẽ cho rằng Tô Đồng sai nàng ta đến tính kế mình. Lưu thị lấy xuống trâm bạch ngọc trên đầu thả vào tay Tô Mạt. Trâm ngọc chạm tay sinh ra cảm giác ấm áp, vừa nhìn cũng biết là hàng thượng đẳng. Trên mặt Tô Mạt biểu lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên, vội vàng tiếp nhận trâm ngọc trong tay Lưu thị, gắt gao cầm lấy không buông.
Lưu thị ngoắc ngoắc khóe miệng, tham lam là tốt, người như vậy, dễ dàng lợi dụng, giống như vậy, cũng có thể tin dùng.
"Hiện tại có thể nói?" Lưu thị mở miệng nói.
"Ừ." Tô Mạt gật đầu, ở bên tai Lưu thị nói thầm mấy câu.
Mặt Lưu thị lộ vẻ vui mừng: "Quả nhiên là phương pháp tốt." Hài lòng gật đầu, "Làm tốt việc của ngươi, chuyện còn lại ta sẽ sai người khác đi làm."
Tô Mạt gật đầu: "Đã như vậy, lát nữa, ta sẽ ở đường nhỏ chờ phu nhân."
"Ừ." Lưu thị đồng ý, phất tay để Tô Mạt rời đi.
"Mẫu thân, nàng ta....." Tô Linh từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh nhìn, cũng không xen vào, sau khi Tô Mạt rời đi, nàng mới có cơ hội mở miệng. Lấy An thế tử, là chuyện nằm mơ nàng cũng muốn. Thế nhưng, đối với sự trợ giúp của Tô Mạt, nàng ta lại có chút không tin.
"Yên tâm, lời của nàng tuy rằng tất cả không nhất định đều là nói thật, nhưng phương pháp nàng ta nói đích xác có thể dùng được ." Lưu thị cười nói.
"Thật sự có thể sao?" Tô Linh hỏi, "Mẫu thân, người cũng đừng quên, nàng cùng mẫu thân của nàng đều là người....."
"Thế nhưng Tô Mạt không biết, không phải sao?" Lưu thị khẽ mỉm cười, "Yên tâm, nếu mẫu thân dám làm, chính là có niềm tin tuyệt đối. Có một số việc, tự ta có dự định. Linh Nhi, rửa mặt thay trang phục, chuẩn bị chờ để gả cho An thế tử đi."
"Vâng, mẫu thân."