"Uyển Uyển, nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào đây?" Tuy vừa rồi cự tuyệt An Kình như vậy, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng chút ngôn ngữ, Sư Thanh Dương bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
"Thanh Dương." Khẽ gọi nàng một tiếng, Sư Thanh Uyển dừng bước lại, cũng kéo Sư Thanh Dương cùng dừng lại, "Tin tưởng phán đoán của chính mình." Ánh mắt trong vắt, vô ba vô văn (không gợn sóng không nếp nhăn).
"A......" Sư Thanh Dương cười khẽ, mang theo chút trào phúng, ý cười lại không có nơi đáy mắt. Kiếp trước bởi vì phán đoán của chính mình, khiến gia tộc xuất hiện nguy cơ, cũng đã dùng tính mạng đánh đổi, hiện tại......
Sư Thanh Uyển nhìn mà nhíu nhíu mi.
Vươn một ngón tay xoa nơi nhíu lại giữa đôi mi của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương ngữ khí ôn hòa, mang theo chút ấm áp, "Đừng nhíu mi, ta chỉ nghĩ tới chút chuyện, đều qua rồi." Phải a...... Hết thảy đều qua rồi, hiện tại không như trước nữa, mình hà tất chi kỷ nhân ưu thiên (buồn lo vô cớ), còn khiến người lo lắng chứ?
Chúng ta xem ý của Tam tỷ là được. Uyển Uyển nàng nói phải đó." Sư Thanh Dương nhanh nhẹ nói, trong mắt tràn đầy ý cười chân chân thực thực.
Mặc dù không biết tại sao lúc nãy Sư Thanh Dương đột nhiên mang theo chút u ám, thế nhưng Sư Thanh Uyển biết, mình không thích nàng như vậy. Hiện tại người này lại lộ ra vẻ cười thật tâm...... Sư Thanh Uyển không phát giác trên mặt mình sớm đã treo nụ cười hài lòng, kiên định đáp một tiếng, "Ân!"
"Các ngươi là ai? Không biết nơi này không được vào sao?"
Lúc hai người Sư Thanh Dương đang xuyên qua một toà lâu đình trên nước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kiều thanh quát lớn.
Chính là An Cầm từ trù phòng (nhà bếp) cầm bữa trưa về.
"Cô nương, quấy rầy rồi." Sư Thanh Dương dừng bước, cười cười lễ mạo với An Cầm: "Ta là lão Tứ của Sư gia, Sư Thanh Dương.", ánh mắt nhìn nhìn Sư Thanh Uyển bên cạnh, "Nàng là Sư Thanh Uyển – thê tử chưa qua cửa của ta, chúng ta tới tìm Tam tỷ của ta – Sư Thanh Nhu."
"Vương gia để các người tới sao?" An Cầm hỏi.
"Ân, An tổng quản dẫn đường." Sư Thanh Dương đáp lại.
"Đa a......" An Cầm nói thầm, xem ra là ý của Vương gia, liền nói: "Các người đi theo ta, tiểu thư ở chỗ này."
"Vậy thì cảm tạ cô nương." Sư Thanh Dương hơi hơi làm cái ấp tay, biểu thị tạ ý.