Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 106

sau khi giải quyết xong chuyện của nguyên bản Vân Ca, Huyễn Mạt phát hiện Vân Ca tâm tình trở nên càng ngày càng tốt, mặc dù chuyện của thần giới giống như một cây đao treo trên đầu, nhưng Vân Ca đã không còn loại lo âu trước đây nữa.

Buổi tối, Huyễn Mạt vuốt ve khuôn mặt Vân Ca đang ngủ say, rốt cuộc khẽ cong khóe môi, đoạn thời gian trước Vân Ca gần như mỗi ngày đều sẽ từ trong ác mộng tỉnh lại.

Sau khi Huyễn Mạt xác định Vân Ca sẽ không tỉnh lại, rón rén đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.

Đợi được lúc đến nơi không có ai, Huyễn Mạt mới buông ra túi trữ vật của bản thân, một làn khói trắng bay ra.

Một người đã phi thường hư nhược thấy Huyễn Mạt, trên mặt hiện lên kinh hỉ, nàng đã biết mình không đoán sai: "Huyễn Mạt!"

"Đang kinh ngạc vì sao ta sẽ cứu ngươi?" Huyễn Mạt mặt không biểu tình nhìn linh hồn của nguyên bản Vân Ca.

Không biết vì sao vì sao, nàng có loại dự cảm phi thường bất hảo.

"Ban đầu là ta khiến ngươi đến đây, hiện tại ngươi cần phải trở về." Huyễn Mạt hời hợt nói, dường như đây chỉ là một chuyện rất đơn giản.

"Không!" Giữa Khói trắng mơ mơ hồ hồ còn có thể nhìn ra đường nét của một người: "Không, ngươi sẽ không làm như vậy! Ngươi không thể làm như vậy! Ngươi sẽ hối hận! Người ngươi yêu là ta!"

"Làm sao sẽ nghĩ như vậy?" Huyễn Mạt cười nhạt: "Nếu như không phải là bởi vì khi đó không thể không làm như vậy, cho dù không nhận ra sư tôn, cũng không có khả năng nhận lầm ngươi là sư tôn."

Huyễn Mạt quả thật là không biết cái thế giới kia là thế nào, nhưng nàng cũng biết, cho dù nàng nhận lầm người này là sư tôn, nhưng lúc đối mặt người này nhất định sẽ có nghi hoặc.

Nguyên bản Vân Ca nhớ đến cuộc sống ở thế giới kia, khuôn mặt bị hủy, đan điền bị hủy, tu vi không có, làm tử đê tiện nhất! Nàng chỉ là muốn sống khả giả một chút! Vì sao mỗi người đều đối với nàng như vậy! Không công bằng!

"Ngươi có thể đi." Huyễn Mạt nhàn nhạt nói, sau đó liền thấy một cổ hắc khí chậm rãi quấn quanh khói trắng của Vân Ca, sau đó liền thấy nguyên bản Vân Ca biểu tình càng ngày càng nữu khúc, thẳng đến khói trắng biến mất.

Huyễn Mạt không có cái gọi là ký ức của kiếp trước, Huyễn Mạt cũng không muốn có, không chỉ là bởi vì sợ Vân Ca áy náy, càng nhiều hơn là bởi vì nàng đối với chuyện bản thân ngu xuẩn đến ngay cả sư tôn cũng không nhận ra thật sự là không có hứng thú.

……………

Trên cơ bản, mỗi ma tu đều chiếm được hai người tu tiên.

Mà Minh Hiên phi thường không hiểu, vì sao hắn cũng phải đối mặt đám ngốc đại này, hơn nữa còn là loại một đối một!Đúng vậy! Không sai, bởi vì tu vi của hắn cao cho nên ngốc đại khiêng hắn trở về chỉ khiêng một mình hắn, còn đặc biệt hàm hậu lên tiếng, lộ ra hàm răng: "Không nên giở quỷ kế, không có kết quả tốt."

Minh Hiên biểu tình vô cùng đạm nhạt nói một câu: "Người khác đều khiêng hai người, vì sao ngươi chỉ khiêng một, thật sự không hề muốn khiêng thêm một người?"

Minh Hiên cảm thấy vẫn rất tốt, ngươi xem, khẳng định chủ nhân sẽ bảo bọn họ thả hắn, tốt xấu gì hắn cũng là công thần không phải sao, đãi ngộ làm sao có thể giống như những tù binh khác.

Lúc đó hắn còn chưa làm nghiêm túc đâu!

"Ngươi khẳng định có âm mưu gì, ta không đi." Ngốc đại sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.

Minh Hiên hết chỗ nói rồi, được rồi, hảo tâm bị cho rằng lòng lang dạ thú.

Buổi tối Minh Hiên bị ném xuống đất, sau đó mở to hai mắt nhìn đối phương ừng ực uống nước…

Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là! Hắn rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc! Đối phương cư nhiên lúc ngủ cũng có thể tu luyện!

Linh khí vờn quanh giường băng của ngốc đại, Minh Hiên nhìn thấy mà hâm mộ!

Sau đó ngày thứ hai, trời vừa sáng ngốc đại liền tỉnh, tỉnh dây thì thôi đi, còn trực tiếp dẫn theo Minh Hiên ra ngoài.

Minh Hiên còn chưa kịp phản ứng, liền thấy đối phương đã đánh tới.

Miệng Minh Hiên vừa kéo, đây là người nào a! Vừa lên liền ra sát chiêu, hắn trêu ai ghẹo ai?

Sau đó lập tức thấy xung quanh khắp nơi đều là ma tu khôi ngô đang cùng người tu tiên ngày hôm qua khiêng trở về đánh nhau….

Đây là chủ ý ai nghĩ ra được?

Vân Ca nhảy mũi một cái, nàng cũng sẽ không bị cảm đi?

Lâm Duyên cảm thấy Minh Hiên khẳng định không ai đến nhận hắn, kết quả thật không ngờ vẫn có một ma tu cư nhiên có thể khắc phục chán ghét đối với nam tu sĩ xấu xí, vẫn bị khiêng đi.

Để bày tỏ sự đồng tình, Lâm Duyên còn chạy đi xem Minh Hiên.

Thời khắc thấy Lâm Duyên, ánh mắt Minh Hiên đều sáng, hắn đã nói hắn làm sao có thể cùng một đãi ngộ với đám tù binh này.

Lâm Duyên bị hắn nhìn như vậy, biểu thị áp lực rất lớn a!

"Lâm Duyên cô nương." Ngốc đại đối với Lâm Duyên vẫn còn cung kính.

Minh Hiên cảm thấy, sau nàng hắn nhất định sẽ không làm khó ngốc đại đã khiêng hắn trở về.

"Minh Hiên, thế nào rồi?" Lâm Duyên vỗ vỗ vai Minh Hiên, rất hảo hữu mà hỏi thăm.

"Cũng không tệ lắm, đột nhiên phát hiện, ma tu cùng tưởng tượng có chút bất đồng a." Minh Hiên ngồi bên cạnh Lâm Duyên, cùng Lâm Duyên nhìn những ma tu cùng người tu tiên khác gần như dùng tất cả kỹ xảo tỷ đấu.

Bởi vì người tu tiên từ nhỏ cũng đã ngâm mình giữa các loại bí quyết của sư môn lưu lại, đương nhiên không giống đám ma tu thiếu linh khí này.

"Ngươi bây giờ mới phát hiện, sau này ngươi sẽ phát hiện càng nhiều điểm bất đồng." Lâm Duyên không có ý định trực tiếp nói cho Minh Hiên biết, dù sao rất nhiều kinh hỉ phải tự bản thân phát hiện mới mang đến cảm giác không phải sao?

"….." Ngốc đại cũng không nói gì, cũng ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Lâm Duyên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Duyên cùng Minh Hiên.

Minh Hiên bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, Bị nữ tu nhìn như vậy cũng tốt, đây là lần đầu tiên bị một nam tu nhìn như vậy, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Minh Hiên huých Lâm Duyên một cái: "Hắn là hiểu lầm hai chúng ta rồi?" Minh Hiên luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn về phía hắn quá mức phòng bị rồi.

"…." Ha ha… Không nên ăn nói lung tung! Lâm Duyên cười đến ý vị thâm trường, nhưng cũng không định nói cho Minh Hiên một số việc, mà chỉ nói: "Ngươi biết, trước khi các ngươi đến, bọn họ vừa mới bắt đầu bình quân mỗi ngày sẽ bị lừa bao nhiêu lần sao?"

"Bao nhiêu lần?" Minh Hiên nhìn một chút ngốc đại ngốc nghếch đơn thuần, loại này chính là khiến người ta đến lừa gạt mà!

"Bốn lần bị tính tế. Ngươi đoán, có mấy lần là bị trúng kế." Lâm Duyên cười đến giống như cáo già!

Minh Hiên không chút do dự nói: "Bốn lần!"

"…." Ha ha… Nàng thật là muốn nói, nam tu cơ hồ là không, nữ tu thì nhiều một chút.

Nguyên nhân không phải bởi vì trí tuệ đã khai phá, mà là bởi vì đối phương quá xấu, hoàn toàn không muốn nói chuyện với đối phương. Quá xấu… Quá xấu….

Lâm Duyên cảm thấy mỗi lần ngốc đại cùng Minh Hiên đối chiến, đều là trực tiếp nhắm vào mặt là đánh, có lẽ cũng là bởi vì quá xấu, cảm thấy đôi mắt bị tổn thương đi? Ma tu chính là thành thật như thế, bị thương đôi mắt liền trược tiếp đánh.

"Được rồi, ta phải đến chỗ Vân Ca một chút." Lâm Duyên đột nhiên nhớ đến một việc, sau đó nói với Minh Hiên: "Cho ngươi một lời khuyên, nếu như có thể, lúc đánh nhau đem mặt che mình che lại." Lâm Duyên nói xong xoay người liền chuẩn bị đi, ha ha, đãi ngộ nàng từng chịu, Minh Hiên đương nhiên cũng phải chịu..

Minh Hiên nghe được câu này sửng sốt một chút, sau đó nhìn một chút ngốc đại vẻ mặt hàm hậu, miễn cưỡng có thể vào mắt, là nguyên nhân này a!

Chờ một chút!: "Chủ nhân không bảo ngươi dẫn ta đi sao?" Minh Hiên đột nhiên phát hiện Lâm Duyên chuẩn bị đi một mình.

Lâm Duyên quay đầu lại, cười một cách tự nhiên: "Chủ nhân nói, ngươi nên hảo hảo tu luyện~~"

Nói xong cũng chạy đi. Minh Hiên quay đầu lại liền thấy ngốc đại một tay đem hắn nhấc lên….

Cái lông gì, mạng hắn lại khổ như vậy?!

Lúc đến băng động của Vân Ca, Vân Ca mới vừa trở về được một lúc, bầu không khí giữa Vân Ca cùng Huyễn Mạt có chút kỳ lạ!

Cảm giác của Lâm Duyên đặc biệt linh mẫn, loại thời khắc kỳ lạ này, loại tiểu tốt thiếu máu cũng không cần tiến lên, đáng tiếc, vẫn chưa kịp đi, chợt nghe đến giọng nói Vân Ca đã truyền tới: "Lâm Duyên."

"Đại sư tỷ ~ ~" Lâm Duyên quay đầu lại, cười đến vẻ mặt xán lạn: "Đại sư tỷ đây là chuẩn bị đi xem các hài tử sao?"

"Ân, thuận tiện đến xem Minh Hiên một chút, nghe nói hình như không cẩn thận đã đêm hắn phân phát cho các hài tử." Vân Ca nói

"…." Lâm Duyên cảm thấy chỉ số tình thương của nàng quá cao rồi: "Đại sư tỷ, ta mới từ chỗ Minh Hiên đến đây vốn chính là chuẩn bị dẫn theo hắn đến, hắn lại không quá nguyện ý hình như là nói, tu vi tiến bộ thật sự là quá chậm, nên muốn hảo hảo tu luyện một chút. Còn để cho ta tới nói với Huyễn Mạt, có thể cho hắn cơ hội này hay không."

Lâm Duyên ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi với Minh Hiên, ai bảo ngươi là tính địch của hai người này! Con tốt thí chính là luyện thành như vậy!

"Cũng đúng, các hài tử cùng nhau tu luyện, tiến bộ xác thực sẽ nhanh rất nhiều." Vân Ca gật đầu sau đó liền thấy Huyễn Mạt cũng gật đầu: "Để hắn đi đi."

Lâm Duyên nhìn một chút, bầu không khí giữa hai người rõ ràng không có việc gì nữa, trong lòng nghĩ, bản thân quả thực chính là thiên tài a!

Phản ứng thật nhanh a!

Còn về phần Minh Hiên? Tu vi đã ở tầm trung rồi, có được hay không? Quả thực cần phải hảo hảo tu luyện~~

Tình đồng bào? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?

Ngay lúc Lâm Duyên vui vẻ chạy đi tìm Băng Lăng, Minh Hiên còn đang ôm chút hy vọng có thể đợi được chủ nhân nhà hắn đến cứu, đáng tiếc, hắn hoàn toàn không biết Lâm Duyên đã đào một cái hố, đem hắn chôn.

Minh Hiên luôn cảm thấy lúc đối phương công kích mặt mình so với những bộ vị khác hung tàn hơn rất nhiều, lẽ nào một ma tu thành thật như thế cũng có lòng ghen tỵ mạnh mã như vậy?

Minh Hiên bất đắt dĩ nghĩ đến.

Minh Hiên hoàn toàn không biết, đây là một thời đại nhìn mặt đoán người, nếu ngươi là một nữ tu sĩ, ngươi xấu thì thôi đi, nể mặt giới tính, nam ma tu sẽ không quá công kích ngươi, dù sao ngươi xấu đã rất đáng thương! Nhưng là một nam tu sĩ, ngươi còn xấu xí! Vậy đó chính là lỗi của ngươi rồi!