"Sư…. Sư… Sư tôn…." Ánh mắt Huyễn Mạt lấp lánh như chứa đầy tinh tú, khuôn mặt hồng hồng, lắp bắp gọi Vân Ca.
Vân Ca nhìn Huyễn Mạt như vậy trong lòng có chút khó chịu, xem đi xem đi, chính là dáng vẻ này, cứ như nàng tự mình đa tình…
"….." Vân Ca không nói lời nào, chỉ là mặt không biểu tình thu hồi bàn tay muốn xoay người rời đi, Vân Ca cảm thấy nàng cần phải tìm một chỗ hảo hảo mà suy nghĩ một chút.
"Sư tôn…." Huyễn Mạt bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Vân Ca, nàng không biết Vân Ca tại sao phải nói như vậy, thậm chí không biết ý của Vân Ca có phải là ý nàng hiểu hay không, nhưng dù cho chỉ có một chút chút hy vọng, nàng cũng không muốn buông tha buông tha buông tha!
Vân Ca tức giận, đây đại khái là lần đầu tiên Vân Ca bởi vì loại chuyện này mà tức giận, Vân Ca cố sức muốn rút tay mình lại, lại phát hiện đối phương gắt gao nắm lấy, làm thế nào cũng không rút ra được, trong lòng Vân Ca vốn dĩ khó chịu, lúc này càng khó chịu: "Ngươi muốn thế nào?" Ngữ khí của Vân Ca mang theo nóng nảy.
Huyễn Mạt nhắm mắt lại, bất chấp tất cả trực tiếp ôm lấy thắt lưng Vân Ca, khí thế kia, dùng thấy chết không sờn để hình dung cũng không quá đáng a!
"Sư tôn, ngươi đừng đi!" Huyễn Mạt nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
"….." Trong lòng Vân Ca giờ khắc này vô cùng phức tạp, Huyễn Mạt phản ứng như thế có phải chứng tỏ nàng có chút hy vọng hay không, hay là đối với Huyễn Mạt mà nói, nàng ấy chỉ là sợ sư tôn không phản ứng nàng nữa?
Vân Ca hận không thể đánh mình một quyền, là cái lông gì lại thích một người tâm trí vẫn chưa thành thục, quan trọng nhất đó còn là một thiếu nữ thích khóc sướt mướt.
Quả nhiên, người phía sau đã khóc.
Vân Ca cảm thấy nàng cũng sắp khóc, là cái lông gì mà lúc nàng còn không đúng lúc mà nghĩ thích người không phẩm chất như Lâm Duyên còn tốt hơn so với tình huống hiện tại.
"…." Nhưng, vẫn không thể không chú ý, cảm giác được tiếng khóc của người phía sau. Vân Ca vẫn đau lòng: "Ngươi đừng khóc."
Vân Ca thở dài, nàng thực sự là kiếp trước đã thiếu nợ người này!
"…." Huyễn Mạt không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, giống như một lữ khách đi trong sa mạc, đang đói khát chờ cái chết, lúc này đột nhiên xuất hiện một ốc đảo, ngoại trừ mừng rỡ như điên càng nhiều hơn chính là sợ hãi bản thân nhìn lầm rồi, sợ sau khi xông đến phát hiện đó chẳng qua là tự mình tưởng tượng. Loại đau khổ này, nàng đã không chịu nổi nữa!
Nhưng, cho dù là hư ảo, nàng cũng không muốn buông tay, nàng yêu người này như vậy, yêu đến tình nguyện để bản thân rơi vào vực sâu, phấn thân toái cốt, nàng cũng không muốn buông the một chút hy vọng.
Nàng không phải một người thích khóc, thậm chí trước khi gặp Vân Ca, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao những người đó phải khóc, tại sao phải làm ra biểu tình yếu đuối mà buồn cười như vậy.
Nhưng sau khi gặp được Vân Ca, nàng hiểu, đó là bởi vì có người thương yêu, bởi vì có người quan tâm.
Mà bây giờ, nàng bởi vì đau lòng, đau đến bản thân không chịu nổi, trong tiềm thức khát vọng có thể có được Vân Ca quan tâm, được tình thương của Vân Ca, nàng là hèn mọn như vậy, hèn mọn đến nguyện ý dùng biểu tình trước đây nàng khinh thường nhất, nguyện ý dùng hành vi trước đây nàng xem thường nhất, chỉ cần có thể có được chút hy vọng, Nàng cam chịu yếu đuối.
Nghe được giọng nói mềm hoá của Vân Ca, Huyễn Mạt ôm chặt hơn nữa.
Vân Ca bị ôm đến có chút khó chịu: "Thái độ của ngươi như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Vân Ca là một người trực tiếp, vòng vo và vân vân, nàng vô năng tiếp thu: "Nếu như ngươi không thể chấp nhận ta, như vậy ta vẫn là sư tôn của ngươi, sẽ không bỏ rơi ngươi, cũng sẽ không không cần ngươi, hiểu không? Ngươi không cần dùng phương thức như vậy."
Giọng của Vân Ca mang theo thật bất đắc dĩ, thích đồ đệ của mình quả thật là một chuyện rất phiền phức, giống như hiện tại, lão sư thích học sinh của mình cũng sẽ có áp lực tâm lý nhất định! Huống chi, các nàng ở trong tu tiên giới lấy luân lý làm trọng, âm dương điều hòa làm thiên lý, áp lực này càng khó nói.
"Sư tôn, ta yêu ngươi…." Giọng nói đã rất trầm thấp, nhưng không biết vì sao, Vân Ca nghe được lại là vô tận vui mừng, vui mừng này khiến Vân Ca từng đợt hoảng hốt, Huyễn Mạt…thích nàng…thích nàng sao?
Vân Ca ngây ngẩn.
"Sư tôn, ta yêu ngươi…. Đã thật lâu thật lâu trước đây liền yêu ngươi…."
Vân Ca kềm chế khóe miệng đang không ngừng cong lên của mình: "Yêu của ngươi là đồ đệ kính trọng đối với sư tôn." Vân Ca sợ a! Sợ người này không hiểu a!
"Sư tôn…." Huyễn Mạt đã buông lỏng Vân Ca, Vân Ca nghe được Huyễn Mạt lại một lần nữa gọi nàng, phản xạ có điều kiện quay đầu lại, vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt phóng đại của Huyễn Mạt.
Trên mặt còn vươn nước mắt, trong mắt lại tràn đầy vui sướиɠ, dường như có được cả thế giới.
Sau đó một xúc cảm ấm áp dừng lại môi nàng….
Vân Ca sửng sốt mở to hai mắt nìn thấy Huyễn Mạt đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn nàng.
Trong đầu Vân Ca giống như nổ tung, Huyễn Mạt cũng không dừng lại bao lâu, vừa rời khỏi cánh môi ấm áp liền ôm lấy thắt lưng của Vân Ca, vùi đầu vào cổ của Vân Ca, chóp mũi cọ cọ da thịt nhạy cảm ở cổ Vân Ca: "Sư tôn, ta đối với ngươi chính là yêu như vậy, vẫn luôn là…."
Vừa nói vừa thật sâu hít một luồng không khí mang theo lãnh hương trên người Vân Ca, phát hiện Vân Ca không có phản ứng, Huyễn Mạt đột nhiên hé miệng, nhẹ nhàng cắn gặm da thịt non mịn nơi cổ của Vân Ca.
Đau đớn nhỏ vụn, nếu nói là đau chi bằng nói là ngứa, cảm giác này khiến Vân Ca hồi phục tinh thần: "Ngươi…."
"Sư tôn… Ta yêu ngươi… Ngươi hiểu không?" Huyễn Mạt biết đây là cơ hội khó được, Vân Ca mới vừa vừa mở miệng Huyễn Mạt liền ngăn chặn lời nói của Vân Ca.
"….." Nàng phải nói là nàng vui đến muốn chạy sao?
………
Chờ Lâm Duyên lần thứ ba bị chói mù mắt chó, rốt cuộc không nhịn được, tiến đến bên cạnh Băng Lăng: "Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao? Vì sao ta luôn cảm thấy đại sư tỷ cùng tiểu sư điệt có điểm không đúng…."
Lâm Duyên cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được hai sư đồ các nàng trước đây dính dính nị nị , tiểu sư điệt ăn một bữa cơm đều hận không thể dính trên người đại sư tỷ, nhưng hiện tại càng thêm điên cuồng, không phải là tĩnh toạ thôi sao? Hai người các ngươi có cần đem việc tĩnh toạ làm cho người bên ngoài cũng không dám nhìn thẳng sao?
Quá biếи ŧɦái! Đại sư tỷ quá biếи ŧɦái!
Lúc Lâm Duyên len lén hỏi Vân Ca, Vân Ca cực kỳ rộng lượng mà thừa nhận, không hề xấu hổ như Lâm Duyên nghĩ, xấu hổ và vân vân là ở bên trong.
"Đại sư tỷ, sư đồ luyến a! Theo kịp trào lưu nga~." Lâm Duyên ý vị thâm trường trêu đùa.
Vân Ca liếc mắt nhìn Lâm Duyên, sau đó ý vị thâm trường nhìn Băng Lăng đang luyện tập cùng Huyễn Mạt ở cách đó không xa, Lâm Duyên lập tức có loại dự cảm xấu, miệng nàng không nên đê tiện như vậy a!
"So ra kém ngươi, nhân thú luyến a….Nhìn xem, ngươi đã dẫn đầu trào lưu rồi…." Vân Ca thản nhiên nói.
Lâm Duyên lệ rơi đầy mặt….
Cái miệng không nên đê tiện a~! Nói cái gì không nói lại nói cái này! Nàng thực sự là một tay tìm đường chết!
Trong lòng Vân Ca càng nhiều hơn chính là suy nghĩ đến ngốc thiếu (não phẳng) Cái năng lực tướng mạo cùng hành vi hoàn toàn không tương xứng kia.
Nếu quả như thật cứng đối cứng, Vân Ca cũng không cảm thấy Huyễn Mạt và các nàng có thể chiếm được tiện nghi gì, huống chi, với trí thông minh của đối phương, không cần não Vân Ca cũng cảm thấy có chút có lỗi với bản thân. Tuy rằng không biết ngốc thiếu kia làm thế nào lại lợi hại như vậy.
"Lâm Duyên, bên trong quyển sách này có boss ẩn hình nào không?" Vân Ca đột nhiên nhớ đến bên cạnh mình là người hiểu rõ thế giới này nhất, mặc dù có chút không đáng tin cậy nhưng tổng thể mà nói, có còn hơn không, không phải sao?
"Boss ẩn hình?" Lâm Duyên vui vẻ: "Trong H văn đâu cần Boss ẩn hình, có thể kéo lên giường đều kéo lên giường, cần Boss làm gì?"
Vân Ca nhất phó quả nhiên nhìn Lâm Duyên, cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Vậy có một nữ nhân nào ngốc thiếu chỉ số thông minh thấp năng lực cao hay không?"
"Hình dung này… Thật quen thuộc…." Lâm Duyên có chút mê man liếc mắt nhìn Vân Ca, sau đó trước mắt sáng ngời: "Đại sư tỷ, không phải là nói ngươi sao?"
"Ha ha…." Vân Ca cười nhạt nhìn về phía Lâm Duyên.
Lâm Duyên lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Đại sư tỷ, ta là nói Vân Ca trong nguyên tác. Không phải nói ngươi!"
"Không có thứ khác?" Vân Ca luôn cảm thấy một người lợi hại như vậy không đến mức một chút ấn tượng cũng không có đi?
"Chờ một chút, còn có một người, không phải ngốc thiếu mà là đơn thuần, bất quá, nàng hẳn là ở tiên giới." Lâm Duyên đột nhiên nhớ đến một vai bởi vì nàng hờn dỗi mà viết ra.
"Ai?" Vân Ca có loại trực giác, có thể chính là người này.
"Nữ nhi của thần hậu." Lâm Duyên nhớ đến nhân vật này là thế nào mà đến.
Lúc trước nàng viết nữ chủ xxx viết đến rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kết quả một độc giả tươi sống viết bình luận mắng nữ chủ, kỹ nữ, hắc mộc nhĩ…. Các loại từ ngữ khó nghe tập hợp một lần.
Lúc đó liền khiến Lâm Duyên tức giận, em gái ngươi, ngươi muốn xem nữ hán tử, thì ngươi nên xem muội tử thuần khiết, ngươi đi xem thanh thủy, thanh xuân văn a! Ngươi vào trong H văn tìm ngược cái gì!
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, vì vậy Lâm Duyên trực tiếp dùng ID của đối phương viết ra một nhân vật.
Kỹ nữ đúng không? Tâm cơ đúng không?
Vì vậy liền thêm vào một quân tốt thuộc tính não phẳng, bảo đảm một trăm phần trăm thanh thuần, bảo đảm một trăm phần trăm đơn thuần!
Vân Ca nhìn vẻ mặt của Lâm Duyên đã biết cũng không phải chuyện gì tốt lành.
"Nữ nhi của thần hậu?" Vân Ca trong lòng suy nghĩ một chút, liền nghĩ tới dáng vẻ của nữ nhân kia, Vân Ca đột nhiên hiểu vì sao nàng sẽ cảm thấy nữ nhân kia có vài phần nhìn quen mắt, sao có thể không quen mắt? Dáng vẻ có vài phần tương tự Huyễn Mạt.
"Ngốc thiếu kia là muội muội của Huyễn Mạt?" Vân Ca nhẹ giọng hỏi, ngữ khí bình tĩnh như trước.
Lâm Duyên gật đầu: "Ân."
Trong lòng Vân Ca nhất thời vô cùng phức tạp, không biết nên nói như thế nào, nàng thật không ngờ người nhằm vào Huyễn Mạt sẽ là thân nhân của Huyễn Mạt.
Vân Ca nhìn thoáng qua Huyễn Mạt đang tràn đầy vui mừng cách đó không xa, đột nhiên không muốn nói cho Huyễn Mạt biết về chuyện của nữ nhân này.
Nói cho cùng chỉ mình nàng cũng có thể áp đảo chỉ số thông minh của ngốc thiếu này.
Cho nên lúc lần nữa gặp lại ngốc thiếu, ánh mắt của Vân Ca phức tạp không ít.
"Ngươi đã đến rồi." Vân Ca cuối cùng cũng chỉ nói như vậy.
Thần Khải bị ánh mắt của Vân Ca nhìn đến rợn tóc gáy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hoảng sợ nhìn về phía Vân Ca: "Ngươi đừng mơ tưởng đến ta, ta với ngươi là không thể nào! Tuy rằng trước đó có nghĩ đến mê hoặc ngươi, nhưng đây chẳng qua là một loại sách lược, hiểu không? Giữa chúng ta có khác biệt rất lớn!"
Vân Ca bị cái mũ này chụp xuống liền á khẩu, lại càng hoảng sợ, thế giới của những người não phẳng, có phải quá khó hiểu rồi không?
"Ta đối với ngươi không có ý gì khác." Vân Ca thấy đối phương đã phòng bị đến mức không thể khẩn trương hơn, nhịn không được đầu nổi hắc tuyến, khóe miệng co rút, sau đó nói.
"Vậy là tốt rồi, ta cũng biết mị lực của ta rất lớn, nhưng ngươi vẫn nên khắc chế, biết không?" Thần Khải nghe được lời nói của Vân Ca, yên tâm, nhưng lại nghĩ đến việc này thần cũng không khắc chế được, vì vậy lại dặn dò một câu.
Vân Ca cho dù mù mắt, chọn bạn cũng phải có tiêu chuẩn, có được không?
"Chuyện lần trước ngươi nói ta đã suy nghĩ kỹ, nhưng vẫn có một việc không hiểu lắm, vì sao ngươi nhất định phải đối phó đồ đệ của ta? Theo lý thuyết, hai người các ngươi không có xung đột lợi íchgì."
"Ngươi đây không hiểu đi, ta là vì lê dân thương sinh, vì tu tiên giới, tư lợi? Chỉ có đám người tu tiên nhìn không thấu kia mới có…." Ngốc thiếu hất mặt lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Vân Ca đã triệt để hết chỗ nói rồi, thật sâu cảm thấy nàng tình nguyện nhìn người này giống lần trước giả vờ cao lãnh cũng không muốn nhìn người này bại lộ bản chất.
"Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta biết người như ta ở tu tiên giới các ngươi là phi thường hiếm có, ta cũng biết ta đối với ngươi mà nói là quá mức mê người… Nhưng…." Thần Khải mang theo vài phần mang theo vài phần kiêu ngạo tiếp tục nói.
Vân Ca đã triệt để không chịu nổi: "Dừng một chút, ta có chút không hiểu, Huyễn Mạt có liên quan gì đến lê dân thương sinh ?"
"Di, ngươi không biết sao?" Đối phương sửng sốt một chút, tựa hồ có chút thất vọng: "Đừng a! Ta còn tưởng rằng ngươi biết!"
"Chuyện gì?" Vân Ca hận không thể quất chết ngốc thiếu này, rốt cuộc có thể nói nhanh một chút không, thẳng thắn một chút nói ngay đi?
" Không phải nói Huyễn Mạt sẽ dẫn đến tu tiên giới linh khí khô kiệt sao? Ngươi không biết sao?"
"….." Nên biết nên biết sao? Nhưng không ai nói cho ta biết a!
"Nga, thì ra ngươi không biết a! Thật là, nếu sớm biết thì đã dùng chuyện này đến thuyết phục ngươi." Thần Khải tiếc nuối nói.
Vân Ca đã không muốn nói chuyện, giờ khắc này, nhưng nghĩ đến mục đích của nàng, vì vậy lại lên tiếng: "Làm sao ngươi biết?"
"Tiên đoán a!" Thần Khải còn nói: "Ách, ta đã quên, người như các ngươi chắc là sẽ không biết cái gì là thần tiên dự ngôn đi."
"…." Ngươi như các ngươi? Người như thế nào a?
Vân Ca đã xác định, ngốc thiếu này thật sự chính là muội muội của Huyễn Mạt.
Nêu không phải người của thần giới, chỉ với cái miệng này, chắc là không sống được đến lớn như vậy đi?
Hơn nữa không phải người của thần giới, chỉ với chỉ số thông minh này, thế nào cũng không thể tu luyện tới mức độ này đi?
Trong lòng Vân Ca âm thầm mỉa mai.
Bất quá, vào giờ khắc này Vân Ca đột nhiên cảm thấy trái tim thiếu nữ thủy tinh của Huyễn Mạt nàng cũng có thể nhịn được, chỉ cần nàng đừng giống như người này ngậm miệng mở miệng đều là vẻ mặt đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi không xứng nói chuyện với ta là được rồi.