Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 23

Trước không đi quản Lâm Linh là tâm tính gì, Vân Ca ôm tiểu đồ nhi cóng đến phát run trở về động phủ dùng chăn gói kỹ tiểu đồ nhi: "Thử xem sau này còn dám ra ngoài không mặc áo choàng nữa không?"

Tiểu đồ nhi ánh mắt ẩm ướt, mơ mơ màng màng, dường như cách một tầng hơi nước, hàng như cánh bướm run rẩy vài cái, nhìn chằm chằm Vân Ca, Vân Ca bị đôi mắt nhỏ nhìn đến tâm đều mềm hóa…

"Được rồi, sau này sư tôn ra ngoài sẽ nói với Tiểu Huyễn Mạt, hoặc là liền dẫn gấu túi Tiểu Huyễn Mạt cùng đi." Vân Ca rốt cuộc hiểu rõ vì sao nhiều người muốn có con gái như vậy, lực sát thương của tri kỷ tiểu áo bông thật lớn!

"Sư tôn…." Tiểu Huyễn Mạt từ lông dài màu trắng lộ ra thân thể: "Sư tôn có thể …. Ngủ cùng ta không?"

"…." Vân Ca tâm vốn là rối loạn, trở lại tĩnh toạ tu luyện cũng không có tác dụng gì, trái lại tâm càng loạn hơn, vì vậy đem người bế lên, đặt vào trong tấm chăn, bản thân cũng cởϊ áσ khoác nằm vào.

Vân Ca nằm xuống, tiểu đồ nhi liền bắt đầu quấn lấy, ôm lấy thắt lưng của Vân Ca, Vân Ca cũng không cử động, chỉ là vươn tay ôm tiểu đồ nhi, trong lòng tràn đầy: "Được rồi, mau ngủ đi."

Vân Ca đã thật lâu chưa cùng cùng người khác chung giường, cho là nàng sẽ ngủ không được, kết quả mới trong chốc lát liền không mở mắt ra được nữa, lâm vào ngủ mê!

Vân Ca vừa nhắm mắt, linh khí chung quanh an định xuống, cả động phủ an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở quấn quít cùng nhau của hai người.

Người nào đó vốn dĩ nhắm mắt cũng mở mắt ra, nhìn sư tôn đã điềm tĩnh ngủ yên, tất cả phong tuyết trong mắt đều rút đi, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh, chỉ cần ngươi không vứt bỏ ta…

Kiếm pháp của Tiểu đồ nhi đột nhiên tiến bộ vượt bậc, Vân Ca nhìn tiểu đồ nhi mỗi ngày tu luyện gian khổ, vô cùng đau lòng, trong lòng lại áy náy. Nàng ở trên phương diện ẩm thực hoàn toàn thuộc về loại trở ngại a!

Vân Ca nghĩ như vậy, quyết định nên đến chỗ Bách Thư Sinh, lấy một ít dụng cụ phòng bếp… Ha ha…. Nàng thực sự là một sư tôn đủ tư cách…

"Sư tôn, ăn thịt quay đi!" Tiểu Huyễn Mạt đem một khối thịt Hỏa Diễm Thú đã nướng xong đưa tới.

Vân Ca 囧 囧 nhìn tiểu đồ nhi cùng thịt quay của một con nhị cấp Hỏa Diễm Thú….

Nàng một chút cũng không muốn thừa nhận sư tôn như nàng thịt quay và vân vân hoàn toàn so ra kém đồ nhi của mình, ngày thứ ba Tiểu Huyễn Mạt nàng thịt nàng nướng, cuối cùng cũng đã tự mình ra tay…

Sau đó nhìn tiểu đồ nhi cùng một con Hỏa Diễm Thú cấp hai hợp tác quay thịt….

"Sư tôn, mau ăn, khối này của ngươi là có linh lực!" Ánh mắt Tiểu đồ nhi trong suốt, dường như trong tay mình cầm chính là cả thế giới!

Vân Ca nhận lấy, sau đó không thể không thừa nhận, kỹ thuật nướng thịt của nàng đơn giản là bị đàn áp rồi!

"Tiểu Huyễn Mạt của chúng ta là 'lên được thính đường, xuống được phòng bếp" a!" Vân Ca ăn thịt nướng, sau đó xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt, vừa cười vừa nói!

Tiểu Huyễn Mạt xấu hổ cúi đầu…

"Sư tôn muốn đi chỗ của Bách thúc thúc một chút, Tiểu Huyễn Mạt muốn đi sao?" Vân Ca ngồi xuống, nhìn thẳng Tiểu Huyễn Mạt, Tiểu Huyễn Mạt không có cảm giác an toàn, Vân Ca muốn cho nàng cảm giác an toàn, lần trước buổi tối đi ra ngoài phản ứng sau đó của Tiểu Huyễn Mạt thật sự là rất nghiêm trọng!

"Đi!" Tiểu Huyễn Mạt thoáng chốc nhào đến: "Sư tôn nhất định sẽ dẫn ta đi? Đúng không?" Tiểu Huyễn Mạt khéo léo cọ cọ vào cổ Vân Ca, đặc biệt không muốn xa rời, đôi mắt nhỏ nhìn đến trong lòng Vân Ca mềm thành một vũng nước.

"Đương nhiên sẽ, Tiểu Huyễn Mạt là gấu túi của vi sư." Vân Ca đem người bế lên, trong lòng suy nghĩ, tiểu cô nương tuổi này nên được cưng chìu, như vậy sau này sẽ không bị nam tu sĩ dễ dàng lừa gạt!

Sở dĩ có ý nghĩ như vậy, cũng là bởi vì Lâm Lâm. Sau khi Lâm Lâm bị trục xuất trở về nhân gian Vân Ca mới biết được tiểu tử này một chút cũng không tốt giống như nàng nghĩ!

Thời gian hướng dẫn nhập môn, thiếu niên này đoạt không ít thứ của Tiểu Huyễn Mạt, nhưng Tiểu Huyễn Mạt chưa từng nói qua, cũng chưa từng phản kháng, cuối cùng còn xem thiếu niên này là bằng hữu…

Quá Thánh mẫu rồi! Vân Ca cũng biết người linh mạch hệ mộc nổi danh là thánh mẫu, cho nên cũng không có đặc biệt kinh ngạc, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, tri kỷ tiểu áo bông trong mắt của nàng, làm sao có thể bị người khi dễ?

Lúc Vân Ca dẫn tiểu đồ nhi xuất hiện ở Thiên Ky Các của Bách Thư Sinh, Bách Thư Sinh sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh hồi phục tinh thần: "Vân Ca, đã lâu không gặp."

"Thư Sinh, nơi này của nhìn thoáng qua có đồ làm bếp của nhân gian không?" Vân Ca nhìn thoáng qua xung quanh, trong dự liệu, không nhìn thấy.

"…." Bách Thư Sinh nhìn thoáng qua tiểu đồ nhi đứng ở phía sau Vân Ca, sau đó gật đầu.

Vân Ca cái này tiểu đồ nhi này tốt không thể tả.

"Vân Ca…." Bách Thư Sinh nghĩ tới một việc: " Chuyện của Quy Nhất Tông…."

"Thế nào nhiều người biết như vậy?" Có chút có chút kỳ quái, sư tôn, sư muội, bây giờ là Bách Thư Sinh… Nhiều người biết như vậy?

"Không có suy nghĩ gì, bây giờ còn có thể thế nào? Ta cũng không vội kết đan." Ý tứ của Quy Nhất Tông là Vân Ca kết đan hai người liền kết thành đạo lữ, ý tứ những lời này của Vân Ca cũng rất rõ ràng.

"Có ích lợi gì thì không nên khách khí!" Bách Thư Sinh kinh ngạc một chút, Vân Ca thiên phú rất cao, là thiếu niên duy nhất một ở mười sáu tuổi đạt đến trúc cơ, lúc đó chấn kinh rồi cả tu tiên giới, nếu không cũng sẽ không khiến cho Quy Nhất Tông chú ý, mà bây giờ thật không ngờ, Vân Ca sẽ trì hoãn kết đan ….

"Đa tạ."

"Kiếm pháp của Tiểu đồ nhi thế nào?" Bách Thư Sinh nhìn ra được Vân Ca cũng không muốn nói chuyện này, nói sang chuyện khác.

"Tiểu Huyễn Mạt rất lợi hại." Tiểu đồ nhi rất thích đứng sau lưng Vân Ca, Vân Ca chỉ nghĩ tiểu đồ nhi xấu hổ, đem tiểu đồ nhi bế lên: "Chỉ là đáng tiếc không có linh lực."

"Họa phúc tương y." Bách Thư Sinh như có điều suy nghĩ.

Đúng vậy! Nếu như tiểu đồ nhi có thể dẫn khí nhập thể, như vậy phiền phức sẽ theo nhau mà đến, một thuần âm chi thể linh mạch hệ mộc…

"Các chủ, thứ ngươi muốn." Một tu sĩ đưa một túi trữ vật đến.

"Lui xuống đi." Bách Thư Sinh thấy ánh mắt của thủ hạ nhìn về phía Vân Ca, trong lòng không thích, nhưng cũng không có phát tác, đem túi trữ vật cầm tới, sau đó nói.

"Vân Ca, thứ ngươi muốn đều ở bên trong." Bách Thư Sinh đem túi trữ vật đưa cho Vân Ca.

Tiểu đồ nhi nhận lấy, sau đó lại nằm trong lòng Vân Ca, không chịu nói chuyện.

Vân Ca đã thành thói quen tiểu đồ nhi ở trước mặt nàng cơ hồ là người điên, trước mặt người ở bên ngoài lại e lệ.

"Chúng ta trở về đi." Vân Ca cất xong túi trữ vật, cảm giác sinh hoạt của tiểu đồ nhi có thể được giải cứu rồi.

Lúc Vân Ca ôm người ra khỏi Thiên Ky Các, lầu hai có một người đứng dậy, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Vân Ca, sau đó nhíu mày một cái: "Nàng chính là Vân Ca?"

Phía sau dán đến một tu sĩ, nịnh nọt nói: "Sư huynh, nàng chính là Vân Ca, dáng dấp không tệ, chỉ là quá lạnh rồi!"

Nam tu sĩ toàn thân lộ ra một cổ khí tức lạnh lùng, đôi môi lương bạc khẽ cong, sau đó nhìn thoáng qua người phía sau: "Trở lại, nói với tông chủ, ta đáp ứng rồi."

"Sư huynh, ngươi…." Người phía sau có chút kinh ngạc, không phải là bởi vì chuyện này mà chạy đến sao? Tại sao lại quay trở về?