Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 20

lúc Vân Ca dẫn theo tiểu đồ nhi quay về Vân Phù Môn, Liêm trưởng lão đã lâu không nhìn thấy vừa vặn xuất quan.

Cho nên Vân Ca ở bên ngoài động phủ thấy được sư đệ sư muội của nàng tìm đến, nhị sư đệ Lâm Hàm vẫn bế quan cũng vừa được xuất quan.

Sau khi Vân Ca mang tiểu đồ nhi về Lâm Hàm liền bế quan, cho nên vừa nhìn thấy tiểu đồ nhi được nuôi đến trắng trẻo dường như thay đổi thành một người khác, bật người tình xấu không đổi mà xông đến: "Đây là tiểu sư điệt đi?!"

Lâm Hàm còn chưa đυ.ng tới tiểu đồ đệ đã bị kiếm của Vân Ca chặn lại, sau đó liền thấy tiểu cô nương vốn dĩ khéo léo đứng ở bên cạnh Vân Ca đã trốn ra sau lưng Vân Ca.

Lâm Hàm lúng túng sờ sờ mũi, hắn lớn lên không phải ngọc thụ lâm phong sao? Vì sao tiểu nha đầu này lại là phản ứng này?

"Đại sư tỷ, đã lâu không gặp ngươi…." Tiểu sư muội Lâm Linh đã đi tới, dùng khuỷu ta huých một cái nhị sư đệ Lâm Hàm, Lâm Hàm càng thêm vô tình nhướng mày nhìn thoáng qua tam sư đệ, sau đó liếc nhìn Lâm Linh.

Vân Ca không để ý đến bọn họ đang vòng vo cái gì, chỉ là nhàn nhạt gật đầu, nàng không biết nên cùng sư đệ sư muội chung sống, dù sao có nửa năm không hề liên lạc, gương mặt của tiểu sư muội vốn dĩ mang theo non nớt cũng chậm trưởng thành, càng ngày động nhân rồi, mà hai sư đệ mặc dù bên ngoài không có có bao nhiêu biến hóa, nhưng khí chất lại có biến hóa rõ ràng.

"Sư muội trưởng thành rồi." Vân Ca cảm giác được tiểu đồ đệ có chút khẩn trương, bởi vì bàn tay nắm vạt áo của nàng càng ngày càng gấp, Vân Ca xoa đầu tiểu đồ nhi: "Mạt Mạt, đây là sư thúc của ngươi, còn nhớ rõ sao?"

Tiểu đồ đệ nhìn thoáng qua ba người đối diện làm sao có thể không nhớ rõ?: " Nhớ, sư thúc hảo." Tiểu đồ nhi đứng dậy, ngoan ngoãn hành lễ.

Lâm Linh không quá thích tiểu sư điệt trên danh nghĩa trước mắt, cho dù đây là sư điệt đầu tiên của nàng, nàng vẫn như trước không thích, giống như những người khác của Vân Phù Môn đã nói, tiểu sư điệt ở phương diện tu tiên giống như phế vật chính là một vết nhơ của đại sư tỷ vốn rất hoàn mỹ của nàng, hơn nữa từ khi có tiểu sư điệt này, đại sư tỷ liền không còn giống như trước, toàn bộ tâm tư đều đặt ở tu tiên, cũng không giống như trước thỉnh thoảng tâm tư đặt trên người ba người các nàng, từ sau khi tiểu sư điệt trên danh nghĩa này đến, số lần nàng nhìn thấy đại sư tỷ số lần thẳng tắp giảm xuống.

Lâm Linh không phải một người biết che giấu tâm tình , ánh mắt nhìn về phía Tiểu Huyễn Mạt rõ ràng mang theo khinh thường, Vân Ca đương nhiên cũng nhìn thấy, có chút đau lòng Tiểu Huyễn Mạt, nhưng cũng không nói gì Lâm Linh, nếu như nàng nói, với tính cách của Lâm Linh, đồ nhi mới đúng là người gặp phiền phức.

Lâm Hàm không có nhiều tâm tư như Lâm Linh, hắn chẳng qua là cảm thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác trước mắt phấn nộn rất khả ái, nhịn không được lên tiếng: "Đại sư tỷ, tiểu sư điệt có thể cho ta mượn cho ta mượn đùa vài ngày không?"

"…." Vân Ca đỡ trán, cái này là chuyện gì a?

" Lâm Hàm sư đệ, ngươi vẫn nên tiếp tục bế quan sẽ tốt hơn." Vân Ca nói xong cũng nghe được tiếng ọc ọc, sau đó liền thấy tiểu đồ nhi đứng một bên gương mặt hồng hồng, xấu hổ rồi.

Vân Ca nở nụ cười: "Được rồi, tiểu sư điệt của các ngươi đói bụng, ta mang nàng đi ăn gì đó." Giọng của Vân Ca băng lãnh trước sau như một, nhưng động tác cùng ngữ khí lại hoàn toàn khác nhau, Vân Ca dắt tay Tiểu Huyễn Mạt, hướng động phủ của nàng đi đến.

"Đại sư tỷ, sư tôn gọi ngươi phải đến tìm hắn." Lâm Linh có chút khó chịu, đại sư tỷ người như vậy làm sao có thể chủ động nắm tay người khác, đại sư tỷ…..