Ấn tượng đầu tiên của Cố Liễu về Trịnh gia đó là: Khoa trương!
Cánh cổng lớn được nạm vàng.
Bên trong cánh cổng to lớn kia là hai hàng vệ sĩ và hầu nữ đứng xếp cúi người cung kính chào đón chủ nhân quay về!
Quá mức là khoa trương rồi!
Cố Liễu vừa đặt chân xuống mặt đất, Trịnh Âu đã đứng ngay trước mặt, vươn tay ra. Cô cũng không để ý quá nhiều mà đặt lên tay anh.
Lại không biết rằng, hành động này của cô đã khiến cho tất cả gia nhân của Trịnh gia được một phen trố mắt kinh ngạc. Sau này cô mới biết rằng, mình chính là người phụ nữ đầu tiên mà Trịnh Âu mang về nhà.
Nhưng hiện tại, cô vẫn nhíu mày không hiểu ra vấn đề. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là nhíu mày, cô không quan tâm lắm đến suy nghĩ của người khác về mình. Dù họ có nghĩ cô tốt đẹp hay dùng thân thể để ham muốn vinh hoa nhà họ Trịnh, thì cuộc đời cô như thế nào vẫn là không tới lượt bọn họ quyết định.
"Như thế nào? Đây là nhà anh sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi. Như có như không đáy mắt còn toát lên vẻ kiên định cùng quyết tâm. Tuy là thoát khỏi Mê Hoặc, nhưng cô được mua hẳn, tức là cô đã thuộc quyền sở hữu của Trịnh Âu. Giờ này, anh có muốn giày vò hay đánh gϊếŧ, cô cũng sẽ không có quyền phản kháng.
Làm sao một người như Trịnh Âu lại không nhìn ra suy nghĩ của cô. Anh bật cười, xoa đầu cô: "Người phụ nữ ngốc này, tôi không bao giờ ép em làm gì mà em không thích cả."
Lần này, toàn Trịnh gia dường như nín thở.
Trịnh thiếu của bọn họ, lại có thể ôn nhu vậy sao?
Đánh chết bọn họ cũng không tin.
***
Sau hai ngày ở tại Trịnh gia
Quả nhiên Trịnh Âu là người nói lời giữ lời. Anh không hề động chạm đến cơ thể cô mặc dù ánh mắt của hắn nhìn cô, lúc nào cũng nóng rực như lửa đốt.
"Em đang suy nghĩ gì thế?"
Cố Liễu quay đầu nhìn về phía giọng nói.
Trịnh Âu đang đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người dựa lưng vào tường, cánh môi mỏng vẫn nở nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp.
Mặc dù anh đang mặc bộ quần áo ngủ nhưng toàn thân lại toát lên khí chất cao ngạo cùng ngông cuồng.
"Tôi đang nghĩ xem anh muốn chơi trò gì?" Cô nhíu mày.
Trịnh Âu đưa ngón tay sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ một lúc rồi bật cười: "Sao em không tin là tôi thật lòng mến em nên mới chuộc em khỏi đó? Chẳng lẽ đối với em, người khác tốt với mình đều là có mục đích sao?"
"Đến người thân thiết nhất còn có thể lợi dụng nhau thì một người xa lạ chỉ mới gặp lần đầu tiên... anh nghĩ có khả năng không có mục đích gì sao?" Cố Liễu mỉm cười có chút chua chát.
Lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt của Trịnh Âu đã kè sát, anh đang cúi đầu xuống nhìn cô, ngón tay nâng căcm nhỏ của cô lên: "Tôi..."
Cạch!
Một người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng, khuôn mặt hiền phúc hậu nhưng nếp nhăn nơi đuôi mắt và trên khuôn mặt không thể giấu đi được tuổi tác của bà.
RẦMMMM....
Cánh cửa được đóng lại với lực thật mạnh!
"Bà nội?" Sau khi giật mình một khắc thì đó là câu đầu tiên mà Trịnh Âu mở miệng.
Loáng thoáng từ khoảng cách xa, cách qua tấm cửa phòng vọng lại âm thanh giận dữ: "Đừng gọi ta là bà nội, Lâm Vĩnh Túc ta không có đứa cháu bất hiếu như anh."
(Na: ai đọc Mộng Dục hẳn sẽ biết nhân vật "bà nội" này *cười gian*).
***22:25 19/7/2018***