Edit & beta: Lạc Thần
Ngày hôm sau, không hề nghi ngờ, Doãn Mạt phát sốt.
“38. 8 độ.” Doãn Trạm nhìn nhiệt kế trên tay, nói xong vẻ mặt không biểu tình.
Doãn Mạt rụt cổ, hai má trên khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi còn có chút sưng đỏ, một đôi mắt sương mù, thiếu một chút sinh khí của trước kia.
“Anh......” Cô đưa một tay từ dưới chăn ra, lôi kéo vạt áo Doãn Trạm, khuôn mặt oan ức lấy lòng. “Em sai rồi còn không được sao.”
Doãn Trạm thả tay cô lại dưới chăn lần nữa, giọng nói nghiêm túc: “Về sau không cho lấy cơ thể mình ra nói giỡn như vậy nữa, biết không?”
Doãn Mạt lập tức gật đầu một cái.
Nhớ tới tối hôm qua, vốn khuôn mặt của Doãn Mạt đã nóng thì bây giờ càng nóng hơn. Tối hôm qua Doãn Trạm hôn cô, thô bạo lại kịch liệt, bây giờ nhớ lại một chút đều cảm thấy đau, nhưng đương nhiên là cô không ghét chút nào cả. Sau đó không đợi cô phản ứng, dùng một tay khiêng cô lên trên vai, cứ như vậy đi vào khách sạn, vào thang máy, trở về phòng......
Doãn Mạt chỉ cần nghĩ tới nét mặt của mấy nhân viên tiếp tân trước sảnh khách sạn, đã cảm thấy lúng túng. Lúc ấy toàn thân hai người bọn họ đều ướt đẫm, một thân nhếch nhác, đặc biệt là cô, mặc váy ngủ đi chân không, còn bị khiêng trên vai, cũng may là hơn nửa đêm, thấy không có nhiều người, nếu không sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
Uống thuốc xong, Doãn Mạt mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Đến trưa, Doãn Trạm kêu khách sạn nấu một chén cháo đưa đến phòng, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, hủy bỏ lịch trình hôm nay.
“Tiểu Mạt......” Doãn Trạm lắc lắc Doãn Mạt làm cho cô không ngủ yên được, nói khẽ: “Trước tiên em đứng lên ăn cơm sau đó uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Doãn Mạt trong cơn mơ màng khẽ nói: “Em không muốn ăn.” Nghiêng người sang một bên rồi ngủ tiếp.
Doãn Trạm đỡ lấy cô rồi để cho cô tựa vào lòng ngực của mình, đưa viên thuốc vào miệng cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, há miệng ra.”
Doãn Mạt vô ý thức há miệng ra, Doãn Trạm thuận thế nhét viên thuốc vào trong miệng cô, lại đút cô uống hết mấy ngụm nước.
“Ăn một chút cháo có được hay không?” Doãn Trạm lại múc một muỗng cháo, đưa tới bên miệng cô.
“Không ăn......” Cô ngậm miệng, chôn chôn đầu vào trong ngực anh.
Doãn Trạm nhìn động tác nhỏ của cô, buồn cười hôn trên đầu cô một cái, anh chỉnh cô ngồi ngay lại, mình uống một hớp cháo ngậm trong miệng, sau đó cúi đầu đặt lên môi của cô, đút cháo từ từ tới trong miệng cô, một hớp cháo rất nhanh bị cô uống vào bụng, Doãn Trạm lại đưa đầu lưỡi ra quét một vòng trong miệng cô, sau đó mới rời khỏi.
“Em còn muốn......” Doãn Mạt mở đôi mắt mơ màng, theo dõi đôi môi có chút ướŧ áŧ của anh.
Doãn Trạm nở nụ cười, đưa cháo tới bên miệng cô: “Uống đi.”
Doãn Mạt quay mặt: “Em muốn anh đút em uống như mới vừa rồi vậy.”
......
Kết quả một bát cháo không dư một giọt nào toàn bộ đều vào bụng Doãn Mạt, sau khi ăn xong còn làm vẻ mặt chưa thỏa mãn, miệng chu lên, hai má đỏ rực, nhìn chằm chằm môi của Doãn Trạm, dường như muốn nói: “Em thật đói, em còn muốn ăn......”
“Được rồi, ngủ đi.”
“Anh trai, ôm ôm.” Doãn Mạt với tay, giống như một đứa bé đòi ôm.
Doãn Trạm nằm xuống bên người cô, ôm cả người cô vào trong ngực, ở bên tai cô thì thầm một câu: “Tiểu nha đầu......”
——
Bệnh của Doãn Mạt tới nhanh, đi cũng nhanh, ngủ một buổi chiều, cả người ra mồ hôi, gần tối liền hạ sốt.
“Anh, hôm nay anh không có đi làm à?” Doãn Mạt ngồi ở trên giường ăn cháo trứng muối thịt nạc, nhưng ánh mắt vẫn chú ý tới Doãn Trạm đang nhìn tài liệu.
“Anh đi làm thì ai chăm sóc em?” Doãn Trạm hỏi ngược lại.
“Vậy ngày mai anh còn có thể chăm sóc em không?”
“Không được.” Doãn Trạm không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
Doãn Mạt cong cong môi.
Doãn Trạm ngẩng đầu nhìn cô một cái, buông tài liệu trong tay, đi tới, ngồi ở bên giường, đưa tay khoác lên ngang hông của cô.
“Ngoan, anh đã đặt vé máy bay cho em, ngày mai sẽ về nhà, không phải ngày mai em phải vào lớp rồi sao? Anh sẽ ráng hoàn thành xong công việc nơi này, sẽ sớm về nhà cùng em được không?” Nói xong, hôn lêи đỉиɦ đầu cô một cái.
Khuôn mặt của Doãn Mạt đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, sâu trong ánh mắt có cưng chiều và dịu dàng mà đã lâu cô không thấy, trong lòng cô giật mình, tựa đầu vào cổ anh.
“Vậy lúc nào thì anh có thể trở về?”
“Nhiều nhất là một tuần.”
“Nói phải giữ lời à nha.”
“Ừ.”
......
“Anh, bây giờ chúng ta tính là quan hệ gì?” Khuôn mặt của Doãn Mạt chôn ở cổ anh, nhẹ nhàng hỏi.
Doãn Trạm khẽ nhíu mày, cười nói: “Em cứ nói đi?”
Doãn Mạt ngước đầu lên, hai má đỏ hồng, nhanh chóng gặm trên môi anh một cái, thấy mắt anh chứa ý cười, Doãn Mạt đánh bạo, đem môi tới gần......
Doãn Trạm ôm cô vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, chống đỡ môi của cô nói nhỏ: “Em là em gái hay bạn gái...... của anh hử?” Anh cao giọng, chính mình nở nụ cười trước, sau đó ngậm môi của cô, hoặc hút hoặc liếʍ hoặc chỉ trằn trọc qua lại, nóng bỏng nhưng cũng không đánh mất sự dịu dàng......
Doãn Mạt ôm chặt cổ của anh, học anh, từ từ đáp lại......
Xem, đã nói anh trai trốn không thoát lòng bàn tay của cô!
Buổi tối trước khi đi ngủ, Doãn Mạt nhìn Doãn Trạm tháo chân giả ra, cô tò mò hỏi: “Anh, bây giờ anh còn đau không?”
“Quen rồi.” Doãn Trạm nói thật nhẹ nhàng: “Đã sớm không đau.”
Doãn Mạt nhìn chăm chú bên chân không trọn vẹn của anh, Doãn Trạm cũng không còn cố ý tránh, anh kéo tay cô qua che ở trên đùi của mình: “Có cảm thấy rất xấu xí hay không?”
Doãn Mạt lắc đầu một cái, cô nhìn anh: “Anh, anh có cảm thấy số mạng rất không công bằng hay không?”
“Khi còn bé có lẽ sẽ nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không.” Anh cầm tay của cô: “Muốn lấy được một thứ gì đó, nhất định phải mất đi một số thứ, anh cảm thấy đáng giá.” Doãn Trạm nằm xuống, kéo Doãn Mạt vào trong ngực, để cho cô tựa vào trên ngực của mình, anh vuốt lưng của cô, nói nghiêm túc: “Tiểu Mạt, anh yêu em bao lâu ngay cả chính anh cũng không biết, trước kia, anh cảm thấy mình không bình thường, cư nhiên đối với tiểu nha đầu này có du͙© vọиɠ, sau đó muốn rời khỏi để quên em, kết quả mỗi khi có phụ nữ tỏ tình với anh, cuối cùng anh lại nhớ tới em, cho dù em ở trong trí nhớ của anh vẫn là tiểu nha đầu mềm mại non nớt, thì từ đầu đến cuối anh vẫn không thể nào thích người con gái khác được, mặc kệ là cô gái ngoại quốc hay là cô gái Trung Quốc. Cho đến khi anh nhìn thấy em lần nữa, em đã không phải là tiểu nha đầu kia trong ký ức của anh nữa rồi, nhưng mà, anh thích em, muốn nhìn thấy em, muốn nói chuyện với em, nhưng vẫn buộc mình cách xa em một chút, anh sợ anh sẽ không khống chế được mình mà hù dọa em......”
Doãn Mạt yên lặng lắng nghe, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh, cùng với tiếng tim đập trầm ổn, cô cảm nhận được tâm tình của anh lúc đó, vừa cảm thấy đau lòng lại cảm thấy vui mừng...... Thật ra thì anh đau khổ hơn cô, trước khi thích một người luôn suy nghĩ nhiều nhất, bỏ ra nhiều nhất. Có lẽ cô không nên ép buộc anh, nhưng lại không thể không ép buộc anh, nếu không anh còn phải đau khổ bao lâu nữa?
Doãn Mạt cười cười, đưa tay vuốt khuôn mặt của anh, trong lòng rất thỏa mãn.
“Lần đó hôn em, anh cho là bản thân uống rượu say rồi đang nằm mơ, kết quả đến khi phân rõ không phải là mộng, chính mình sợ hết hồn.” Doãn Trạm nở nụ cười, tiếng cười của anh rất hấp dẫn, làm người ta trầm mê.” Tiểu Mạt, biết được tình cảm của em anh rất vui mừng, nhưng lại sợ em đối với chuyện tình cảm vẫn còn rất u mê, không phân rõ được tình cảm đối với anh đến tột cùng có phải là tình yêu giữa nam nữ hay không, sợ có một ngày em sẽ hối hận lựa chọn bây giờ, dĩ nhiên cũng lo lắng ba mẹ có thể sẽ không chấp nhận. Tiểu Mạt......” Anh ôm chặt cô: “Đừng hối hận, đừng rời khỏi anh......”
Lúc này, anh không còn là người đàn ông nghiêm túc, lạnh lùng hà khắc, luôn là vẻ mặt không chút thay đổi, cao cao tại thượng nữa, anh sợ hãi, bất lực, cầu xin, làm cho trái tim Doãn Mạt đau đớn.
“Nói bậy cái gì vậy, thật vất vả mới thu anh vào tay, làm sao em có thể rời đi? Chớ nói chi là hối hận, anh là của em, cả đời đều là của em.”
Cô ngẩng đầu lên, hôn môi của anh, thật sâu......