Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 167

Tám giờ tối, trên con đường Xuân Lâm vắng vẻ, trong một ngôi nhà cũ đã bỏ hoang từ rất lâu. Ly Ly bị trói ngồi trong một góc, xung quanh là hai ba tên cao to, mặt mày bặm trợn đứng canh. Yến Nhi ngồi trên mặt đất châm một điếu thuốc hút, ả nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Ly Ly liên tục động đậy tay chân, miếng băng dính bịt miệng cô bé khiến Ly Ly không kêu cứu được chỉ có thể phát ra những tiếng rên không rõ chữ.

"Im đi! Mẹ mày sắp tới rồi, mày mà còn kêu tao giết cả hai mẹ con!"

Ly Ly không nghe lời, miệng vẫn tiếp tục kêu càng lúc càng to. Yến Nhi mất kiên nhẫn chĩa súng về phía cô bé quát lớn:

"Mày có im không!? Muốn chết hả?"

"Yến Nhi!" Một giọng nói lôi kéo sự chú ý của ả, Yến Nhi quay sang nhìn.

"Lưu Nhược Lam! Tại sao cô lại ở đây?"

"Cô nói có kế hoạch lớn, là cái này sao?" Cô ta từ từ tiến lại gần ả.

Lưu Nhược Lam nắm lấy miệng súng ra khỏi đầu Ly Ly.

"Tại sao cô biết chỗ này?"

"Tôi đã nghi ngờ nên đi theo cô... Yến Nhi! Cô đi quá xa rồi, đây là phạm tội đó. Dừng lại được không?"

Yến Nhi tức giận, giật lấy khẩu súng:

"Không! Tôi sẽ không dừng lại, tôi đã đi đến bước này, chỉ một chút nữa là thành công rồi."

"Cô điên rồi! Nếu biết trước tôi sẽ không giúp cô!"

"Sắp tới giờ rồi. Cô nên đứng một bên, đừng xen vào."

Yến Nhi ra hiệu với hai tên đàn em, bọn họ tuân lệnh mỗi người giữ một tay Lưu Nhược Lam. Cô ta hốt hoảng trước hành động của hai tên to cao, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm hãm.

"Hai người dám hả? Có tin tao nói lại với Ngã Định không?"

"..." Hai tên kia nghe xong, dáng vẻ lưỡng lự. Yến Nhi thấy thế vội lên tiếng:

"Không nghe tôi nói gì à? Hắn trả mấy người bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp ba."

Hai tên đó vui mừng, trở mặt bắt giữ Lưu Nhược Lam. Cô ta không yên, vẫn cố chấp giãy giụa:

"Yến Nhi, cô làm gì vậy? Mau kêu họ buông tôi ra."

"Xin lỗi! Cô hãy ngoan ngoãn đi, tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với cô."

...

Thẩm Tư Linh vừa lái xe tới, cô mở cửa bước xuống, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Ở đây rất tối và vắng, khắp nơi là cây xanh, không có nhà dân. Thẩm Tư Linh vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Yến Nhi:

"Sao rồi?" Ả bắt máy.

"Tôi tới rồi, cô ở đâu?"

"Cô vào trong ngôi nhà hoang, đi thẳng qua ba căn phòng rồi cua phải."

"Nhớ rồi." Thẩm Tư Linh định tắt điện thoại thì bên kia Yến Nhi hỏi tiếp:

"Cô có đi một mình không?"

Cô đi được mấy bước thì khựng lại vì nghe câu hỏi này của ả, có hơi lo lắng nhưng Thẩm Tư Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Tôi chỉ đi có một mình thôi."

"Vậy thì tốt! Tôi đợi cô!"