Lợi gia.
Mười một giờ trưa.
Trong căn phòng hoa lệ, trên giường là một thân ảnh động lòng người đang nằm ngủ thoải mái mà không một gì che chắn cơ thể trần trụi, làn da trắng mịn hiện hữu vô số các vết hôn chứng tỏ tối qua cô đã trải qua một đêm kí©ɧ ŧìиɧ.
Ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ soi thẳng vào mặt Rania khiến cô nhăn mặt mở một bên mắt, tay theo phản xạ đưa lên che cho bớt chói. Cô duỗi thẳng tay thẳng chân kéo giãn cơ thể, mở một bên mắt còn lại nhìn khắp phòng, trong lòng muốn nhìn thấy ai đó.
Cô tìm Lợi Tư Vũ lại không thấy anh đâu, có lẽ anh đã đi làm từ sớm. Lúc này cô mới với lấy chiếc điện thoại để trên tủ đặt cạnh giường, nhấn nút nguồn để xem giờ.
Đã hơn mười một giờ! Cô không nghĩ mình lại ngủ nhiều đến như vậy, chắc do hôm qua bị anh hành đến mệt lừ chăng? Cô thở dài để điện thoại lại chỗ cũ.
"Á!" Hai chân cô đặt xuống giường, nhấc cơ thể đứng dậy nhưng phần phía dưới của cô đau nhức âm ỉ. Cô mất thăng bằng mà ngã sang một bên, hai tay kịp níu lấy tủ để chống đỡ.
Cái tên Lợi Tư Vũ chết tiệt! Đêm qua hành cô mấy hiệp giờ đến đi cô còn không đi vững.
Cô chửi, khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng hờn giận. Giờ cô phải đi sao? Nhấc chân một cái là hoa huy*t ê ẩm, chẵng lẽ cứ đứng im một chỗ. Cô chỉ còn cách bò từ từ tới nhà tắm, phần dưới vẫn bị tác động hơi đau một chút nhưng vẫn đỡ hơn là đi đứng.
Khi cô gần bò tới phòng tắm thì cửa phòng lại mở ra, Lợi Tư Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, anh xém sặc nước bọt, hai tay bất giác che miệng cố nhịn cười nhưng không nhịn nổi:
"Ha... Ha... Rania, em có cần phải bò như vậy không?"
"Tại ai? Không phải do ai kia thì em phải chịu khổ à!? Đi còn không nổi!" Cô hậm hực nhìn anh đang khoái chí cười mà không làm gì được.
"Ha... Ha... Được rồi... Tại anh, để anh bế em tới phòng tắm!" Anh quỳ xuống một chân, một tay nâng gáy một tay nâng hai chân bế cô lên, cô liền vòng hai tay ôm lấy cổ anh.
Cô!!! Vậy sao anh kìm nén nổi? Bây giờ hiện hữu trước mắt anh là đôi gò bồng nhấp nhô, phía dưới tay anh ma sát với nửa bờ mông căng tròn.
"Ực... Ực..." Anh nuốt nước bọt, yết hầu liên tục lên xuống.
"Sao vậy? Anh đứng im đây làm gì?" Cô nãy giờ nằm trên tay anh chắc cũng được ba bốn phút rồi. Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai chân không hề xê dịch đi một xentimét nào.
"Không có gì!" Anh hít thở sâu, cố nhấn cơn du͙© vọиɠ xuống dưới, bế cô vào phòng tắm để cô đứng dựa lưng vào ngực anh.
"Ủa không phải anh đi làm rồi à?"
"Ừ anh đi làm từ sáng rồi, vừa mới về." Anh bóp kem đánh răng ra bàn chải, tự tay súc miệng cho cô. Cô ngoan ngoãn để yên cho anh chăm sóc, cảm giác này cô thích. Cảm thấy bản thân cô được anh cưng chiều hết mực.
"Em mặc đỡ áo đây, anh xuống dưới nấu gì đó cho em." Anh vệ sinh cá nhân cho cô xong, ra ngoài lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi màu xanh dương đưa cho cô. Cô thì tắm rửa, còn anh xuống bếp nấu đồ ăn.
Mười phút sau, cô mặc chiếc áo anh đưa vì áo quá rộng mà che đi phía dưới của cô nên cô không thèm mặc quần luôn, cơ thể ngào ngạt mùi hoa hồng rất thơm. Cô vừa nắm giữ thành cầu thang vừa lết từng bước đi xuống.
Mùi thơm phức của thức ăn đã sộc thẳng vào mũi, cô vui sướиɠ mà tham lam hít lấy.
"Ục... Ục..." Cô theo âm thanh mà nhìn xuống dưới, cái bụng đói của cô lại kêu gào rồi.
Anh từ trong bếp bưng ra món cuối cùng, đưa mắt nhìn lên lầu xem cô đã xuống chưa thì thấy cô đang đi chậm rãi.
"Em xuống rồi... Đây... Anh bế em lại ghế ngồi." Anh vội tháo tạp dề quăng tùy tiện trên bệ bếp, đưa tay ra đi lại cầu thang bế cô tới bàn ăn.
"Ồ... Ngon thế!" Cô háo hức vỗ vỗ tay, mắt không ngừng nhìn đống dĩa thức ăn trên bàn. Ai chứ cô đồ ăn là số một, anh chắc cho đứng thứ hai thôi.
"Đây toàn món em thích không đó! Ăn đi rồi anh sẽ chở em đi mua sắm!"
"Sao nay lại đòi đi mua sắm?" Cô gắp một miếng thịt cho vào chén của anh, bản thân cũng gắp miếng khác bỏ vào miệng nhai.
"Chuẩn bị anh sẽ đưa em về ra mắt ba mẹ nuôi."
"Phụt!!!" Cô vừa uống một ngụm nước lại bị câu nói của anh làm cho sặc.
"Cái gì? Gặp ba mẹ anh?" Cô há mồm trợn mắt nhìn người đàn ông, cô vẫn chưa thích ứng được với lời nói khi nãy của anh.
"Phải! Ba mẹ anh rất muốn gặp em nhưng anh biết em chưa sẵn sàng. Tiện thể hôm qua đã xảy ra quan hệ, anh nghĩ đây là thời điểm thích hợp để ba mẹ gặp em."
"Nhưng... Em chưa sẵn sàng... Lỡ ba mẹ không ưng thì sao?" Cô lo lắng, vội vàng nói.
"Ba mẹ chưa gặp em sao biết không ưng với lại đằng nào cũng gặp. Anh nghĩ giờ là thời điểm thích hợp nhất." Anh nắm lấy tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay trấn an.
Nghĩ thì đằng nào chả gặp thôi giờ gặp luôn! Biết đâu cô lấy lòng được ba mẹ anh!
"Ưʍ... Chừng nào anh?"
"Tuần sau là ba mẹ anh đi du lịch về."
"Được, em sẽ cùng anh gặp ba mẹ."