Khi Lâm Tuyết Nhi đã rời khỏi nhà, Hứa Minh Duật mới lên tiếng gọi: "Người cũng đã đi rồi, em ra đây đi!"
Hứa Giai Mẫn mím môi thở dài, cô đúng là không thể qua mặt được anh. Rón rén bước ra trước mặt Hứa Minh Duật, Hứa Giai Mẫn cười giả lả: “Tại lúc nãy em thấy tình hình hơi căng thẳng, nhưng chị ấy sẽ rời khỏi đây thật sao?”
Đôi mắt đen dài khẽ nheo lại, anh không vui hỏi: “Em tiếc sao?”
Cô cũng không muốn gạt anh gạt mình thẳng thắn đáp: “Thời gian qua lúc em khó khăn và không biết nên đối mặt với những chuyện tồi tệ như thế nào, là chị Tuyết Nhi đã giúp em vực dậy. Nếu nhìn chị ấy cứ thế rời đi, nói không có chút tiếc nuối là không đúng, nhưng nếu là quyết định của chị ấy em sẽ tôn trọng.”
“Xem như em cũng hiểu chuyện rồi.”-bàn tay to lớn của anh vòng qua eo bế xốc cô ngồi lên chiếc bàn đá trên bếp, ánh mắt ý dị nhìn một lượt lên cơ thể đã trưởng thành không ít của cô đánh giá: “Em cao bao nhiêu rồi?”
Dù không hiểu lắm câu hỏi cụt ngủn của anh nhưng cô vẫn trả lời, hai má ửng hồng lên vì hành động bạo dạng vừa rồi của anh: “1.61 mét.”
“Cao như thế cũng đủ rồi, đừng cao nữa.”
Lần này đến phiên cô không hài lòng vỗ vỗ lên vòm ngực săn chắc của anh: “Anh cao tới 1.8 mét, tại sao lại không cho em cao nữa, bây giờ em vẫn thấp hơn anh cả một cái đầu.”
“Không cần thiết, nhỏ nhắn thế này đủ dùng rồi.”-anh nắm lấy bàn tay cô bao trọn, sau đó kéo luôn cô xuống hôn nhẹ lên cánh môi đỏ thắm hơi mím lại vì bức xúc của Hứa Giai Mẫn.
“Chờ em đủ tuổi anh sẽ cưới em, em cứ biết như vậy đi!”
“Anh…”-đã không còn bài xích với những động chạm nhạy cảm của anh, nhưng lời Lâm Tuyết Nhi vừa nói khiến cho cô có chút băn khoăn: “Còn Tống Ái Liên, cô ta sẽ không làm gì quá đáng phải không?”
Anh mỉm cười xoa xoa mái đầu của cô: “Chỉ cần em ở trong tầm mắt của anh, không cho phép ai được khó dễ em hết.”
.
.
.
Nhìn Hoàng Thiếu Nghiêm đứng trong khuôn viên nhà Hứa Minh Duật một lúc lâu, không cần hỏi cô cũng biết cậu đang đợi mình, cô bước tới mở lời trước: “Em đã uống bia bao giờ chưa?”
“…”
.
.
.
Tại nhà Lâm Tuyết Nhi.
Bốn con người đang ngồi trong phòng khách nhà Lâm Tuyết Nhi, nhìn vài món đồ nhấm cùng hai bia được Hoàng Thiếu Nghiêm đem đến. Bao gồm cả Lý Thạch và Tống Ái Liên, không ai biết chủ đích của buổi “sum họp” này là gì.
Lâm Tuyết Nhi mỉm cười giải đáp thắc mắc trong lòng của mọi người: “Chẳng có gì to tát hết. Tôi sắp rời khỏi đây, thời gian qua quen biết mọi người cũng coi như duyên phận, sau hôm nay chắc cũng lâu lắm chúng ta mới có cơ hội gặp lại.”
Không một ai trong số họ biết về tin tức này trước đó, nhưng dường như họ lại không quá bất ngờ với quyết định này của cô.
Lý Thạch khui lon bia đưa lên: “Dù có hơi đáng tiếc khi cô không còn ở đây nhưng như vậy cũng tốt.”
Lâm Tuyết Nhi cụng nhẹ lon bia của mình, nhưng nụ cười của cô nhanh chóng vụt tắt vì lời nói tiếp theo của anh: “Dù sao tôi vẫn còn nợ cô, cô đi đến đâu tôi sẽ đi theo đến đó.”
“Không được!”-Hoàng Thiếu Nghiêm và Tống Ái Liên đồng thanh phản đối.
“Không cần phải làm quá lên như vậy đâu. Còn nữa…”-Lâm Tuyết Nhi chỉ ngón tay về phía Lý Thạch: “Cái tên đầu gỗ như anh, đừng bám theo tôi nữa. Tôi đã từng nói anh không còn nợ gì tôi nữa mà.”
Ngón tay của cô chợt bị Lý Thạch nắm lại: “Coi như không còn nợ đi, vậy thì đi đâu là quyền tự do của tôi. Tôi cũng muốn đi đâu đó giống như cô vậy.”
Lần này Hoàng Thiếu Nghiêm không thể nhịn được nữa gạt tay Lý Thạch khỏi tay Lâm Tuyết Nhi, ánh mắt hình viên đạn ném cho người đàn ông ngồi đối diện cậu: “Có gì thì nói thôi, anh động tay động chân cái gì.”
“Oắt con miệng còn hôi sữa như cậu có tư cách gì lên tiếng. Người động tay động chân nhiều nhất là cậu chứ không ai khác.”
“Anh…”
Tống Ái Liên nhún vai tự khui lon bia lên nhấp một ngụm, chuyện đến mức này cô cũng không muốn lên tiếng làm gì nữa…
.
.
.
TBC.
1 tháng đăng được 1 chương thấy cũng hơi có lỗi với mấy bạn, nhưng do nhiều lý do, mong mọi người thông cảm nhé^^