Vô Ái Cầu Hoan

Chương 7 : Dịu dàng hiếm có

Kể từ hôm đó, hầu như mỗi khi không có tên chồng già ở nhà thì Lý Vãn đều tìm đến cửa hàng của Thiết Ngưu, thấy hắn cũng không có gì là bài xích mình thì Lý Vãn rất vui vẻ, thường xuyên mua rất nhiều quần áo ở chỗ hắn, mặc cho hắn xem. Biết hắn sống một mình, cô ả lại còn hay đem đồ ăn tìm đến căn hộ của hắn, lấy lí do muốn chăm sóc hắn, muốn trở thành người của hắn.

Thiết Ngưu cũng không mặn không nhạt nói với cô ta

" Lý phu nhân thứ lỗi, thân phận của Lý phu nhân cao quý làm sao có thể trở thành nhân tình của tôi. Thiết Ngưu tôi cũng không có ý định tìm nhân tình, chỉ có ý định tìm một mẫu cẩu biết nghe lời chủ nhân, lúc nào cũng có thể tùy ý trở thành chậu thịt để chủ nhân thao, chủ nhân nói gì nghe đấy. Lý phu nhân xem, không lẽ cô muốn trở thành loại người hạ tiện như vậy?" Giọng điệu hắn đạo mạo, ra vẻ chính trực, cũng không có gì là xấu hổ, một câu Lý phu nhân, hai câu cũng là gọi Lý phu nhân, nhưng lời nói lại như cố ý dẫn dắt người khác.

Lý Vãn nghe hắn nói thế thì bối rối, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, lí trí nói với cô ta rằng ngay lúc này nên kết thúc nhưng tận đáy lòng cô ta thì lại bùng nổ, khát vọng được thỏa mãn, được lấp đầy, được người đàn ông mạnh mẽ này ôm ấp, quấn quýt, trong phút chốc cảm xúc như lấn át hết lí trí cô ta.

Đúng vậy, trở thành kỹ nô của hắn, xem hắn như chủ nhân, thuần phục người đàn ông mạnh mẽ này !

" Tôi. . . .tôi đồng ý ! Tôi muốn trở thành loại người hạ tiện như vậy, xin Thiết lão bản cho tôi một cơ hội !"

" 'Tôi' sao ? " Thiết Ngưu chau mày, không kiên nhẫn lặp lại, xoay người muốn rời đi.

" A, là mẫu cẩu. Mẫu cẩu nguyện ý nghe theo chủ nhân, lấy chủ nhân làm chủ, trở thành chậu thịt của chủ nhân, tùy ý bị chủ nhân chơi đùa !" Lý Vãn lập tức sửa lại lời nói, hoảng sợ hứa hẹn, chỉ sợ hắn rời đi. Dường như từ khoảnh khắc đó, cô ả cũng thật sự xem mình như kỹ nô của Thiết Ngưu, cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân hắn.

" Được rồi, tôi cũng không muốn ép buộc ai. Nếu muốn rời đi thì rời đi ngay lập tức, còn nếu chọn ở lại thì nhớ kĩ bản thân trước mặt tôi chỉ là một nô tỳ hạ đẳng, nếu không biết nghe lời thì cút ngay."

" Mẫu cẩu nguyện ý, cũng sẽ nghe lời, mong chủ nhân đừng đuổi mẫu cẩu đi. "

Hắn thấy thế hài lòng xoa xoa đầu cô ả, ánh mắt thoáng mềm đi

" Sau này nếu mẫu cẩu ngoan ngoãn sẽ được trở thành chậu thịt chuyên dụng của chủ nhân, chủ nhân nếu cần thao sẽ chỉ gọi ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, mỗi lúc chủ nhân muốn, thì dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải lột ra quần áo, cấp chủ nhân liếʍ mông, liếʍ vυ' thao huyệt, đây chính là bổn phận của một mẫu cẩu !" Thiết Ngưu càng nói về sau giọng điệu càng cứng rắn, muốn thuần phục, hoàn toàn biến cô ta từ trong ra ngoài trở thành nô thật sự.

" Vâng ! Mẫu cẩu đã nhớ kỹ, mỗi một bộ phận trên người mẫu cẩu đều là của chủ nhân, tùy chủ nhân hưởng dụng mọi lúc mọi nơi ! " Lý Vãn nhiệt huyết nói, đem lời dạy bảo của hắn khắc sâu vào trong lòng. Cả người vui sướиɠ, cũng mong có thể làm tốt, thật sự được hắn ban cho danh phận chậu thịt chuyên dụng, trở thành người duy nhất hắn thao.

Từ hôm ấy Lý Vãn lui tới chỗ Thiết Ngưu nhiều hơn, còn được hắn cho cả mã số nhà, tùy ý cho cô ta mang đồ ăn tới, dọn dẹp nhà, làm cô ả vui sướиɠ vô cùng. Hầu như cả ngày đều tới đây, chỉ trừ khi ông chồng già có ở nhà, cô ta mới trở về làm vợ hiền mẫu mực.

Giống như hôm nay, vừa mở cửa vào căn hộ của Thiết Ngưu, cô ta nhanh nhẹn mặc chiếc áo vυ' hai mảnh xuyên thấu lộ đầṳ ѵú lần trước được hắn tặng, bôn ngực lủng lẳng chỉ được cổ định bằng hai dây áo mỏng manh, đi tới đi lui thôi liền khiến người ta có cảm giác hai bầu vυ' của cô ta đang chực chờ sắp xé áo rớt ra ngoài. Bên dưới thì mặc một chiếc quần đùi thun trơn, co dãn ngắn ôm sát cặp mông to tròn. Cô ta vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, bày thức ăn ra bàn.

Thiết Ngưu về nhà, lạnh nhạt mở cửa không nói câu nào, để Lý Vãn hầu hạ hắn mang dép, cởϊ áσ khoác.

Bước vào phòng tắm đã chuẩn bị sẵn bồn nước nóng, hắn thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Lý Vãn hệt như chủ nhân cao cao tại thượng. Lý Vãn lại không buồn rầu, chỉ cần Thiết Ngưu không bài xích cô ta, hay chỉ vì chơi xong mà vứt bỏ cô ta là cô ả đã vui lắm rồi.

Nhìn thấy người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm, thân trên ở trần, lộ ra cơ bắp toàn thân rắn chắc, bên dưới chỉ mặc hờ một chiếc quần đùi ở nhà, từng giọt nước vươn trên làn da màu đồng khỏe mạnh, mùi hương sữa tắm nam tính chui vào mũi mơ hồ khiến chân cô ta như nhũn ra.

Đợi hắn ngồi vào bàn ăn, Lý Vãn cũng quen thuộc nhẹ nhàng ngồi vào lòng hắn, cánh tay nhỏ nhắn đặt lên bờ vai mạnh mẽ. Thiết Ngưu không để ý, vẫn nghiêm túc ăn cơm.

Hôm nay ở thế giới thực bên ngoài, tòa nhà nơi hắn làm bảo vệ xảy ra chuyện, ông chủ tòa nhà giận cá chém thớt, đem hắn ra mắng chửi làm hắn khó chịu không thôi, chỉ có về nhà, vào game này hắn mới thả lỏng được một tí.

Lý Vãn đỏ mặt, ngồi trong lòng Thiết Ngưu, thấy hắn không để ý đến mình thì dùng một tay nâng ngực đưa lên trước mặt hắn. Bầu vυ' đầy thịt được bọc trong chiếc áσ ɭóŧ ren xuyên thấu màu vàng nhạt, chính giữa vừa vặn được thiết kế khoét một lỗ nhỏ để lộ quầng vυ' màu đỏ cùng đầṳ ѵú nho nhỏ, đây là chiếc áo do Thiết Ngưu đặt may đưa cho cô ta, khiến cô ta vô cùng yêu thích.

" Chủ nhân, có phải vất vả cả ngày ở ngoài mệt lắm phải không ? Người hút một ngụm đi, đừng ăn cơm mãi, rất buồn chán đó nha. "

Thấy hắn không để ý, Lý Vãn có chút ganh tị với đám đồ ăn kia, cô ả ưỡn người, đem bầu vυ' nâng cao lên đến miệng hắn, dùng đầṳ ѵú nho nhỏ cạ vào cặp môi đầy đặn, đem đầu nhũ phác thảo vẽ theo viền môi hắn.

Thiết Ngưu chậm rãi nhai đồ ăn, hai cánh môi đang khép mở vô tình bặm trúng đầṳ ѵú, tưởng như nó là thức ăn kèm mà nhấm nháp chung

" A. . . . a. . .ngậm trúng rồi ! Ngậm trúng đầṳ ѵú rồi ! Hức. . . .cầu xin chủ nhân, đừng ghét bỏ nó, mau một chút hút lấy đầṳ ѵú nhỏ đi mà ~ "

Lý Vãn giật bắn mình, nức nở cầu xin, đầṳ ѵú bị môi hắn bặm trúng trong chốc lát đã cứng rắn, đứng thẳng, còn vươn chút nước bọt. Thiết Ngưu vẻ mặt lại như ghét bỏ, hệt như xem đầṳ ѵú giống như sạn trong thức ăn, chán ghét phun ra.

" Để tôi ăn cơm. " Hắn lạnh lùng nói, cũng không có thái độ tức giận, tiếp tục gắp thức ăn trên bàn.

Lý Vãn gấp đến độ không chịu nổi, máu da^ʍ trong người sớm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bảo cô ta làm sao mà nhịn được.

Cô ả liền lấy muỗng trên bàn xúc một nắm nhỏ cơm đắp xung quanh quầng vυ', núʍ ѵú cứng rắn lúc nãy bị ngậm cũng bị che kín, chỉ lộ ra một điểm màu đỏ tươi chính giữa, Thiết Ngưu cũng không ngăn cản người trong lòng, lạnh nhạt ngồi xem cô ả bày trò gì.

" Mời chủ nhân đừng ghét bỏ, thử cơm nắm đầṳ ѵú của kỹ nữ, chất gạo hảo hạn, đầṳ ѵú cũng đã tắm rửa sạch sẽ, có hương thơm người thích, đảm bảo sẽ khiến chủ nhân vui vẻ." Lý Vãn đỏ mặt, nhưng lại lưu loát nói ra những câu da^ʍ uế không ngờ, hiển nhiên là bộ dạng đã được huấn luyện quen.

" Được thôi. " Thiết Ngưu làm ra vẻ miễn cưỡng, đặt chén lên bàn, tựa lưng vào ghế, há miệng ra, rõ ràng là tư thái của kẻ bể nghễ chờ được người khác hầu hạ.

Thấy được cho phép, Lý Vãn vui mừng, vội dùng tay nâng cao bầu vυ' trắng nõn, bao bọc trong một lớp ren mỏng, quầng vυ' nho nhỏ cũng bị đắp thành một nhúm cơm trắng thơm ngon xoay vòng, chỉ lộ ra đầu nhũ đỏ tươi vô cùng ngon miệng chính giữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác người xem.

Đợi dâng lên đến môi, Thiết Ngưu mới không khách khí mà một ngụm ngậm lấy hết quầng vυ', mυ'ŧ một phát hết sạch lớp cơm trắng, đôi môi dày thậm chí còn đem vùng thịt vυ' nõn nà bọc trong áo vυ' xung quanh ngậm lấy. Hắn không nhanh không chậm, cẩn thận đem nắm cơm nhỏ trong miệng nhẹ nhàng nhai nuốt, đầu lưỡi ướŧ áŧ cũng thật sự xem đầṳ ѵú như thức ăn kèm mà ra sức gảy mạnh, bựa lưỡi to bè chà sát đầu nhũ vốn đã to như hạt đậu, trêu chọc không ngừng.

" Chủ. . . .chủ nhân. . . .không xong rồi, đầṳ ѵú của kỹ nữ bị ăn rồi, hức. . .hút mạnh nữa đi, đầṳ ѵú của kỹ nữ là của chủ nhân, muốn dùng như nào đều được a ~ Cầu xin chủ nhân thương xót, chơi hỏng tụi nó đều được a ~ "

Thiết Ngưu hung hăng hút mạnh vài cái phát ra tiếng " chậc chậc ", tựa như trẻ con nút đầṳ ѵú mẹ, được một lúc thì cũng nhả ra.

" Ba" một tiếng, đầu nhũ đỏ tươi dính đầy nước miếng lộ ra bên ngoài, quầng vυ' xung quanh thậm chí còn vô cùng da^ʍ mỹ dính vài hạt cơm nát, một khoảng vòng tròn áo vυ' xung quanh lúc nãy bị ngậm giờ đây cũng ướt đẫm nước miếng, càng trở nên trong suốt, dính sát vào da, tựa như không mặc đồ. Cánh tay rắn chắc giữ lấy vòng eo thon gọn của Lý Vãn, siết cô ta vào sát l*иg ngực.

Hắn hơi cúi người, giương ngang tầm mắt, quan sát kĩ đầu nhũ kia không chớp mắt, như hận không thể nhìn rõ từng lỗ chân lông, thậm chí xong rồi còn cẩn thận nhẹ nhàng kê mũi lại gần hít khẽ một hơi, muốn xem thử có phải thật như Lý Vãn nói là có hương thơm mà hắn thích không.

Cảm nhận được hơi nóng quẩn quanh trước ngực khiến Lý Vãn không khống chế được cả người run rẩy không thôi, làm đầu nhũ vốn ướŧ áŧ cạ nhẹ vào chóp mũi hắn.

Thiết Ngưu gật gù, quả thật là mùi sữa tắm hắn thích phụ nữ dùng, Lý Vãn cũng rất tinh ý. Hắn ngồi thẳng dậy, một tay đem quẹt chóp mũi, ánh mắt nhìn xuống người trong lòng

" Đem áo vυ' cởi ra. Chủ nhân vẫn chưa ăn no, mau tiếp tục đút cơm. Có thể đem đồ ăn bỏ kèm lên trên, hoặc bôi một ít gia vị thêm vào. Đầṳ ѵú của da^ʍ phụ ngươi quá dâʍ đãиɠ, mới ăn một miếng mà đã to cứng như hạt đậu phụ, giống như đầṳ ѵú rẻ tiền, so với những cô gái trẻ tuổi thì còn kém xa. "

Hắn nhíu mày nhận xét, giọng điệu tựa như bậc đế vương nhìn chúng nô tỳ thấp hèn, còn không khách sáo mà nêu đủ yêu cầu. Lý Vãn hai mắt rưng rưng, dù sao cô ta vẫn chưa già, vừa có thân hình lại vừa có nhan sắc, chưa kể tuy chồng cô ta lớn tuổi nhưng vẫn chu cấp đầy đủ, không lo tiêu xài, cũng chưa từng nói nặng với cô ả một câu nào, thế mà kể từ khi quen Thiết Ngưu, đã bị hắn nhục nhã lần này đến lần khác, thậm chí xem cô ta như loại hạ tiện mà tùy ý dẫm đạp.

Nhưng không biết sao khi bị đối xử như vậy cô ta vẫn cam tâm tình nguyện, càng thêm si mê người này, hai cái miệng nhỏ nghe hắn mắng chửi cũng chịu không được mà chảy nước, muốn hắn chơi đùa cô ta.

Lý Vãn cố đè nén du͙© vọиɠ như thủy triều, tuy bên dưới hai cái miệng nhỏ sớm đã chảy nước dần dề, nhưng cô ta không để ý mà có chút vui vẻ nghe theo lời hắn, run run tay đem áo ngực cởi ra, chiếc áo mỏng tang rơi xuống vừa vặn bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, đưa lên mũi hít hà.

Tầm mắt không rời khỏi hai bầu ngực giờ đây đã bại lộ ra hoàn toàn, hai đầu nhũ đỏ thắm dựng thẳng trong không khí run run như chờ người ta yêu thương.

Cô ả xoay người đem một lớp cơm trắng trong chén hắn ăn dở lúc nãy tiếp tục đắp lên đầṳ ѵú bên kia của mình, thậm chí còn chu đáo gắp thêm một ít rau đặt lên xung quanh, tất bật chuẩn bị.

Thấy Lý Vãn bận rộn, hắn nhàm chán lè lưỡi, đem bựa lưỡi thô ráp cuốn lấy vụn cơm nát dính trên ngực Lý Vãn đi, còn vui vẻ đùa nghịch mυ'ŧ mυ'ŧ lớp thịt trắng nõn vừa được giải thoát khỏi áo vυ', khiến bầu ngực ửng đỏ đầy dấu hôn.

" Thưa đây, mong chủ nhân hưởng dụng. " Lý Vãn hai tay bưng bầu vυ' đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Thiết Ngưu, ánh mắt nhìn hắn đầy chờ mong.

Thiết Ngưu nhìn thấy thế liền bụng đói, há cái miệng rộng một phát ngậm hơn phân nửa bầu vυ' vào miệng, đem bựa lưỡi thô ráp quét hết tất cả cơm rau vào miệng, chậm rãi nhai nuốt. Yết hầu nam tính nuốt xuống từng ngụm, vui vẻ không để sót cơm thừa.

Hôm nay hắn cũng chỉ là muốn ăn một bữa cơm gia đình với Lý Vãn, hai người cứ thế ôm ôm ấp ấp, đút nhau ăn xong một bữa cơm. Nỗi bực dọc từ thế giới thực cũng sớm đã tan biến, thấy hắn ăn uống ngon miệng, Lý Vãn cũng vô cùng thỏa mãn hầu hạ, không mong gì hơn.

Ánh đèn vàng gia đình đầy ấm áp, phản chiếu trên tấm màn cửa lay động là hai bóng hình quấn quýt không thôi.

.

.

.

___

Ad : Điều hòa thịt thà vừa vặn lại tí thôi.