Nhật Ký Độc Thân

Chương 7: Thị Trấn nhỏ, hồi ức và em (H)

Ngày... tháng... năm

Dương Hiền nhớ lại một ngày hè của năm tháng xưa cũ nào đó xa xôi lắm. Có lẽ là vào năm đầu tiên nàng vào học đại học.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong chiếc gương lớn đối diện, nàng bỗng cảm thán. Thật là đã thay đổi quá nhiều. Nhớ lại năm đó một cô gái quê chân ướt chân ráo lên Hà Nội. Thành phố lớn, những toà nhà lớn, con người thì lại nhỏ bé vô cùng. Dương Hiền choáng ngợp với thế giới mới và sự hối hả và xa hoa của thành phố này.

Dương Hiền biết nàng thuộc về nơi phồn hoa này.

Từ bao giờ?

Có lẽ ngay từ lớp 10 bước chân vào trường điểm của huyện, Dương Hiền đã biết rõ tương lai 10 năm sau của nàng.

Học ba năm cấp ba - cố sức ở lại một lớp chọn, tiếp đó thi đỗ ít nhất một trường đại học Công lập bất kể ngành nghề.

Ba năm trung học phổ thông của nàng trải qua tương đối ảm đạm, sĩ số 52 nữ 0 nam. Trong thế giới tây lương nữ quốc, cô bé với cặp đít chai dày nửa centimet luôn mơ mộng về mối tình đầu không được như Lee Minho thì cũng phải như Kim kibum.

Và quả thực nàng chẳng biết chút gì về con trai.

Tình đầu của nàng cũng đến như ước nguyện. Tuổi 17 chưa một lần biết buồn là gì của nàng lần đầu biết mất ngủ vì tương tư. Đó chẳng phải là cậu chàng khoá trên đẹp trai hay bạn học cùng khoa thân thiện như nàng từng mơ mộng.

Ấn tượng đầu tiên của nàng về anh là vào giữa năm lớp sáu trung học cơ sở còn anh lúc ấy lớp chín, học cách lớp nàng cả một dãy phòng. Khi ấy Dương Hiền vì một vài lý do mà phải ngừng học tại trường thành phố và chuyển về ngôi trường làng tại một thị trấn nhỏ nơi quê nội. Môi trường xa lạ, con người xa lạ cùng lối sống thôn quê khiến nàng không xoay sở nổi... và điều tất nhiên với một cô bé 12 tuổi trắng trẻo xinh xắn, quần là áo lượt giữa những đồng học đen nhẻm đi trân trần.

Nàng bị cô lập!

Tệ hơn còn bị bắt nạt và quấy rối bới mấy đứa nhóc nghịc ngợm phá phách. Ngày này qua ngày khác nàng không biết phản kháng như thế nào. Sống trong môi trường văn hoá tốt đẹp khiến nàng bị thiếu hụt khả năng tự bảo vệ. Và tin tôi đi mấy trò bắt nạt đó thực sự vô cùng tệ hại!

Hôm đó, khi Dương Hiền học xong tiết hai thì bị đám học sinh kéo vào wc. Một trong số những đứa cầm đầu nảy ra ý định nhốt nàng vào Wc nam. Dương Hiền chống cự nhưng một đứa trẻ ba mấy kilogam nhỏ bé có thể làm được gì?

Tiếng chuông vào lớp khiến nàng tuyệt vọng ngừng gào thét đập cửa. Ngồi bó gối trong buồng vệ sinh bốc mùi cáu bẩn, nàng khóc như chưa từng được khóc. Tủi thân, uất ức và hàng ngàn câu hỏi tại sao?

Lúc Dương Hiền tưởng như sắp chết chìm trong đáy vực thì cửa buồng vệ sinh bật mở. Một mảng xanh dương đập vào đôi mắt ngập nước của nàng.

Người thiếu niên cao gầy trong chiếc áo xanh đứng từ trên nhìn xuống nàng, không biết có phải do Dương Hiền đang ngồi mà dáng anh lúc ấy đặc biệt to lớn với nàng. Anh ngó xuống nàng chỉ độ nửa phút, môi khẽ nhếch lên, chỉ là một nụ cười nhạt để lộ chiếc răng khểnh nhưng cũng đủ in sâu vào tâm trí của cô gái 12 tuổi. Anh không nán lại, đút tay túi quần bỏ đi, chẳng nói thêm một lời. Bóng dánh màu xanh dương ấy xa dần rồi biến mất trong ánh nắng rực rỡ của ngày hè.

Giờ nhớ lại, đó là màu sắc đầu tiên của anh mà nàng cảm nhận.

Sau này qua nhiều tháng nhiều năm, đến khi gặp lại anh năm 17 tuổi rồi yêu anh. Dương Hiền biết thêm được nhiều màu sắc khác của anh, kể cả thấy được những mảng màu đau đớn và đen tối từ người con trai ấy thì màu xanh trong trẻo như nền trời ngày hè năm đó nàng vẫn chẳng thể nào quên được.

Có lẽ sẽ là mãi mãi không quên.

———————-

- Suy nghĩ gì mà đơ người ra thế? Nhớ anh?

Chất giọng trầm ấm của Phong vang lên bên tai nàng. Dương Hiền giật mình khỏi hồi tường, xoay người lại thì vừa vặn chui vào l*иg ngực trần trụi cùng vòng tay to lớn của anh. Mùi hương đàn ông đậm đà tràn ngập khoang mũi nàng.

- Sao anh không ngủ thêm chút nữa?

Dương Hiền ôm lại anh, đầu dụi dụi lên ngực anh làm nũng như cô mèo nhỏ.

- Dậy không thấy em, không ôm được em anh không ngủ được.

Phong hôn lêи đỉиɦ đầu nàng mở lời đường mật. Giọng còn mang chút oán trách mơ hồ cùng sủng nịnh.

Dương Hiền rời giường chỉ mặc độc một chiếc áo phông rộng không nội y còn Phong thì trực tiếp dùng cơ thể không một mảnh vải ôm nàng. Nhìn bóng hình cả hai quấn quýt phản chiếu trên tấm gương trước bồn rửa mặt bỗng làm Dương Hiền đỏ mặt lại có chút thoả mãn kì cục.

Người này giờ là của nàng... Nhỉ?

- Nè... đừng nghịch, ăn sáng đã.

Dương Hiền cố gắng đẩy đôi tay không ngoan ngoãn của Phong ra nhưng bất lực. Ai kia tiếp tục mắt không thấy tai không nghe tiếng phản kháng của nàng, nhanh chóng đặt nàng lên bệ rửa, tay kéo chân nàng dạng ra một góc chữ M trực tiếp cúi xuống ăn cô bé của nàng.

Dần dần tiếng phản đối tan dần trong thanh âm rêи ɾỉ của nàng.

Cái cách Phong hôn, liếʍ, mυ'ŧ mát làm bông hoa dần dần ướŧ áŧ khiến cho Dương Hiền run rẩy từng hồi.

- Hư hỏng, thích không?

Anh nhìn nàng, mỉm cười cất giọng dụ dỗ.

- Đáng ghét.. người ta vừa tắm xong.

Dương Hiền ậm ừ thổn thức, giơ tay đánh nhẹ lên bả vai anh thì bị anh bắt được. Môi anh ấn lên lòng bàn tay nàng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ làm Dương Hiền toàn thân tê dại.

Phong bế bổng nàng ôm đến dưới vòi sen vặn nước. Từng dòng nước mát lạnh đổ trên hai cơ thể cuốn quýt vào nhau tạo nên một khung cảnh da^ʍ mỹ.

Áo phông trên người nàng ngay lập tức dính sát ôm trọn đường cong cơ thể. Bờ ngực tròn trịa với hai múm hồng bé bé lộ ra dưới lớp vải ướt. Mắt Phong tối lại, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của nàng qua lớp áo ra sức cắи ʍút̼. Đầu lưỡi gảy gảy lên điểm hồng, thỉnh thoảng còn đưa răng nhay nhẹ.

Dương Hiền rêи ɾỉ to hơn, chiếc áo dấp dính lấy da thịt càng làm nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Phong không cho nàng nghỉ ngơi, miệng còn mải mê cắn gặm ngực tay anh đã vuốt ve khắp cơ thể căng mẩy kia, mặc sức xoa nắn. Ngón tay theo da^ʍ thuỷ hoà cùng với nước mát vân vê nơi tiểu huyệt của nàng. Ép nó tiết thêm nhiều nước hơn.

- ưmmm ..... a... a... đừng ... a

Tiếng rên yêu kiều của nàng khiến bụng dưới Phong càng ngứa ngáy, dục long tuốt trần đã dựng đứng căng cứng đòi hỏi tiến vào. Buông nụ hoa sớm đã bị cắn đến rực đỏ. Anh lao đến môi nàng, ép xuống nuốt hết mọi ngọt ngào. Đầu lưỡi anh đảo quanh miệng nàng, đem lưỡi nàng mυ'ŧ lấy, vây thành đoạt đất mà bàn tay bên dưới càng ra sức đùa bỡn cánh hoa nhỏ. Ngón tay đưa ra đút vào nơi cửa huyệt tạo lên tiếng " lép nhép" da^ʍ mỹ. Anh chỉ trêu đùa nơi miệng huyệt mà không đưa vào bên trong càng làm cho Dương Hiền thập phần ngứa ngáy.

Bên trong như có ngọn lửa nhỏ ra sức liếʍ láp điểm hoả của nàng. Cảm giác vừa sướиɠ lại vừa thấy không đủ muốn hơn nữa.

Không cam tâm bị anh trêu đùa. Dương Hiền phản công. Bàn tay mềm mại bắt lấy vật thô cứng to lớn đang sừng sững chọc lên bụng nàng kia. Phong rên lên một tiếng khi tay nàng phủ lên gậy thịt.

Dương Hiền thoả mãn nhìn anh nhăn nhó, ngón tay nhéo nhéo thịt mềm nơi đầu gậy, cảm giác được chút sền sệt chảy ra bôi trơn cho ngón tay nàng. Dương Hiền vuốt ve nhè nhẹ, bàn tay đi lên đi xuống đều đặn, lực nắm vừa đủ tạo nên sự ma sát tuyệt vời. Phong thở hổn hển bên tai nàng, hẳn nhiên đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến giới hạn.

- Hư hỏng.... hhha.. ha... nắm chặt hơn...aa...a đúng rồi..... yêu tinh...

Phong cắn lên vàng tai nàng, rêи ɾỉ thở mạnh. Nàng khiến anh sắp phát điên. Thật muốn kéo chân nàng ra mà đâm chọc ngay lập tức nhưng vẫn cố kiềm nén để tận hưởng màn dạo đầu trọn vẹn.

- hhhhha....haaaa.... hư .. hỏng.... vuốt hai tiểu cầu đi. Nắm nó...xoa nó... đúng rồi ...a..a. Thật sướиɠ...

Nước vẫn chảy từ vòi sen, chảy xuống đỉnh đầu rồi toả lên gương mặt anh. Dòng nước như có linh tính, chảy qua lông mày đậm rồi đi xuống hốc mắt sâu càng làm nổi bật lên sống mũi cao thẳng tắp cùng nét môi đẹp như vẽ của anh. Trong khoảnh khắc này dường như tất cả đang cùng toả sáng lấp lánh dưới mắt Dương Hiền.

Nàng kéo đầu anh lại, hôn điên cuồng. Môi lưỡi xoắn bện, cả hai ra sức cắn gặm bất phân thắng bại.

Cuối cùng khi dục long to lớn thô lỗ đâm thẳng vào tiểu huyệt của nàng, Dương Hiền mới buông môi chịu thua mà hét lên.

- A...aaaaa....

- Hư này... dám cắn anh. Hư này... a... hư hỏng sao lại chặt như vậy. Nhìn cái miệng của em đang nuốt anh này.

- hức... lưu manh.. a...a...a..đừng ... sâu quá...a...a...

- Thích không bảo bối...hhhh. Thích không.!!

Phong thì thầm bên tai nàng, tay nhấc một chân nàng lên, hạ thân vẫn ra vào mạnh mẽ. Thanh âm da thịt va vào nhau cùng tiếng nước chảy thanh thuý vang lên trong không gian nhỏ hẹp càng làm mùi vị tìиɧ ɖu͙© dâng cao.

Côn ŧᏂịŧ càng đánh càng trướng to, tiểu hoa nguyệt thuận theo càng lúc càng mυ'ŧ chặt. Mật dịch tiết ra như suối nhanh chóng hoà tan trong nước.

Đôi mắt Dương Hiền dần mơ hồ, mọi xúc cảm dồn về nơi giao thoa giữ hai người. Cánh môi đỏ hồng sưng lên không ngừng ngân nga. Xương hông bị va chạm không thương tiếc khiến cơ thể cùng hai núi thịt trước ngực nảy lên từng hồi.

Phong nhìn thiếu nữ đang chìm trong tìиɧ ɖu͙© rêи ɾỉ trong lòng mình như câu dẫn bản năng nguyên thuỷ nhất trong anh. Thoáng chốc nɧu͙© ɖu͙© như biển lớn ập đến không thể khống chế. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đem nàng nghiền nát để nàng hoà vào tận xương tuỷ.

Đến giây phút cuối cùng trên đỉnh kɧoáı ©ảʍ, Phong rống lên , đem cả hai chân nàng nhấc lên, xương chậu nàng như bị đập nát, đau đớn xen kɧoáı ©ảʍ hoà quyện, hoa nguyệt bị banh rộng nhồi nhét đâm chọc đến tận cùng. Dục long điên cuồng chạy nước rút trong tiểu huyệt nóng rẫy thêm chục lần rồi sau cú thúc cuối cùng bắn ra mọi tinh hoa trắng xoá.

———-/////-/

TG: còm mèn đi các bạn ❤️