Đầu lưỡi nóng rực đảo qua gò ngực xinh đẹp của cô, lại ngậm lấy đầu ngực tham lam nặng nề bú ʍúŧ, cắn nhẹ, thay phiên đem hai đầu ngực đỏ bừng mυ'ŧ đến sáng bóng trơn ướt, trên ngực mềm mại trắng nõn lưu lại dấu tay ửng hồng của anh.
“Ân……” – Chưa từng bị đối xử càn rở thế này, cô ngây ngô hoàn toàn chống đỡ không được kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, những ngón tay bấu chặt vào nhau cựa quậy làm cho vết xướt trên tay nổi lên rõ rệt hơn.
“Khó chịu quá…”
Anh hài lòng cong lên khóe môi, biết cô đối với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh sinh ra phản ứng, làm anh vô cùng sung sướиɠ. Dù rằng cơ thể vẫn còn một chút bài xích yếu ớt, nhưng với anh mà nói cũng không hề hấng gì. Anh quỳ xuống, đem một chân của cô nâng tới trên vai, nhụy hoa non nớt ướŧ áŧ phấn hồng cứ như vậy trần trụi hiện ra trước mắt anh.
Hai cánh hoa hồng nhạt gắt gao mấp máy, ẩm ướt bóng loáng đặc biệt mê hoặc lòng người, yết hầu của anh khẽ lăn nhẹ một cái, đôi môi nóng rực liền trực tiếp vùi sâu vào bên trong, như tìm được nguồn nước tươi mát tận tình uống cạn.
“A…”-bên dưới truyền tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm cho toàn thân Đông Nghi rùng mình, da gà nổi hết lên ngoài da, loại cảm giác này quá cuồng nhiệt, quá nồng nàn rồi, cô không thể chịu nổi nữa.
Bờ môi của anh bao trùm nụ hoa xấu hổ của cô, đầu lưỡi chơi đùa liếʍ láp xung quanh, sau nhiều lần di chuyển, dùng sức hút lấy mãnh liệt, làm cho cô không chịu được ưỡng cong người bật lên tiếng rên khẽ.
“Nhanh lên đi…”
“Em đang cầu xin tôi phải không?”
“Ân… phải… tôi khó chịu quá…”-đôi mắt mọng nước mơ màng nhắm lại, dòng chất lỏng trong suốt như pha lê theo mi mắt rơi ra bên ngoài, giờ phút này Đông Nghi đã vứt bỏ tất cả sự tự tôn của mình, cơ thể của cô đang biểu tình kịch liệt, kêu gọi hãy lấp đầy bên trong.
“Ngoan lắm!”-ngón tay anh tìm đến hoa huyệt, tách ra đóa hoa không ngừng khép kín, đem nó mở rộng ra để anh được tận tình chăm sóc.
Cảm giác được vách tường của cô đang co rút lại, ngón tay đang vân vê trên viên ngọc sưng đỏ tụ huyết, dùng sức kéo ra dày vò, răng nanh sắc nhọn cắn nhẹ lên cánh hoa non mềm, Đông Nghi trân mình gào lên.
“Đừng… dừng lại đi… hức hức…”
Sâu thẳm trong sự dày vò chính là cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đang ập tới không cách nào khống chế được, cô vô lực thả lỏng người, một đợt thủy dịch mạnh mẽ từ sâu trong cơ thể bắn ra bên ngoài, chạm tới đôi môi đang tham lam chờ sẵn ở đó.
“Rất tốt!”
Đôi mắt mê đắm ngẩng lên nhìn cô nở nụ cười ẩn ý, anh rướn người tới áp đôi môi của mình lên cánh môi đang hé mở của Đông Nghi, để cô cùng mình thưởng thức hương vị ngọt ngào vừa rồi.
“Ưm…”
Khuôn mặt phiếm hồng với đôi mắt long lanh nước như cún con khiến anh không khỏi động lòng, anh buồn cười nhìn cô mệt mỏi muốn thϊếp đi, đâu có dễ dàng như vậy, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Đông Nghi khẽ chíu mày khi ngón tay của anh chưa chịu buông tha cho cánh hoa đã sưng tấy của mình, lời nói yêu kiều nũng nịu cất lên: “Đau…”
Anh dường như đã nhận ra được điều gì đó, giọng nói trầm khàn mang theo chút sủng nịnh xoa dịu: “Sẽ hơi đau một chút, về sau không làm em thất vọng.”
Đông Nghi còn chưa kịp đáp trả đã nhìn thấy anh lôi trong quần ra côn ŧᏂịŧ to lớn, đôi mắt có chút kinh hãi mở to lên, đối với cô mà nói nó thật sự quá lớn rồi.
“Không… nó lớn quá…”
Côn ŧᏂịŧ của anh sau khi vừa gặp được vật tương thích liền vui mừng trương cứng lên, anh chậm rãi xâm nhập vào nơi tư mật của cô, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng, trong lòng nổi lên một trận đau xót, nhưng giờ phút này làm sao có thể dừng lại được nữa.
Nặng nề hô hấp, anh nhấp mạnh vào bên trong cô, côn ŧᏂịŧ gắt gao bị bao lấy khiến toàn thân anh run rẫy. Sau cơn đau như xé toạt người, cơ thể Đông Nghi theo động tác nhịp nhàng của anh từ từ xoa dịu, nỗi thống khổ dần bị lấp đầy bằng cơn kɧoáı ©ảʍ cùng cực, nơi giao nhau giữa hai cơ thể tràn ra một ít dịch màu đỏ, đánh dấu cho lần đầu tiên của người con gái đã bị lấy đi.
“A……” Cô yêu kiều rên lên, cảm giác đã trải qua lúc trước lại đến lần nữa, lượng lớn mồ hôi theo làn da toát ra, ngón tay gắt gao nắm chặt vào nhau vẫn đang bị trói trên đầu giường, ngón chân đáng yêu cuộn lại.
Đông Nghi bị cao trào cuộn sóng đánh vào đến hoa mắt choáng váng, hơi thở gấp gáp theo từng nhịp thúc đẩy của anh phát ra tiếng rên ngày càng lớn hơn, khi cơn cao trào ập tới, đầu óc cô đã hoàn toàn mụ mị.
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, yêu thương vén lọn tóc xõa tán loạn ra sau tai. Đông Nghi vì quá mệt mỏi đã ngủ thϊếp đi sau cơn mây mưa vừa rồi, mặc kệ anh vẫn còn ở đó ngắm nhìn cô thêm một lúc thật lâu. Động tác của anh rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng thuần thục, giúp cô lau đi hạ thân bên dưới, ánh mắt có chút kích động vui mừng khi nhìn lại vệt đỏ lấm chấm trên grap giường, từ giờ phút này cô đã là người phụ nữ của anh rồi.
“Ngoan, ngủ một giấc thật ngon nhé!”
.
.
.
Mí mắt nặng trĩu chậm chạp mở ra, Đông Nghi lười biếng tỉnh dậy. Cô sựt ngồi dậy, lúc này bên dưới truyền tới cảm giác đau râm ran, nói rõ cho cô biết chuyện đêm qua hoàn toàn không phải cơn ác mộng.
Đông Nghi nhìn xuống người mình, quần áo chỉnh tề, còn được đắp qua chăn bông mềm mại, căn phòng nhìn vào không hề có dấu tích của cuộc mây mưa tối qua, cô rất muốn huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng một lần nữa lại không thể khi điện thoại bên giường đổ chuông.
“Alo, em đã nhận được đoạn video của tôi chưa? Góc quay rất rõ có phải không?”
Đông Nghi mím môi, cô nhận ra giọng nói này, giọng nói cô sẽ không bao giờ quên được từ anh. Mi mắt khẽ giựt khi mở đoạn video vừa xuất hiện trong điện thoại, bằng cách nào đó mà cảnh cô và anh quan hệ đều được quay rất sống động và rõ nét.
“Anh muốn gì?”-giọng nói âm lãnh cất lên khiến người khác phải run người, bây giờ Đông Nghi đang cực kỳ tức giận, cô thề sẽ không tha cho anh nếu gặp lại được.
.
.
.
TBC.
Phù, cuối cùng cũng xong phần 1, hi hi. Bà con ủng hộ nhé ^^