Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn

Không biết có phải do nguyên nhân

tâm lý hay không, có lẽ ngọc bồ đề kia thật sự có vấn đề, nói chung từ khi không đặt ngọc bồ đề ở đầu giường nữa, Lâm U tu luyện tĩnh tọa cả đêm tiến hành thuận lợi.

Ngày thứ hai Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu gần như đồng thời mở mắt, ngoài phòng tia nắng ban mai mờ nhạt, một mảnh sức sống nhu hòa.

Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm Lâm nhà mình chung quy không hề có loại biểu tình không quen mình, cũng chẳng hề có vẻ hốt hoảng, lòng thở phào một hơi. Hắn vừa muốn mở miệng nói, chợt nghe người mà mình yêu chiều trong lòng dùng loại ngữ khí khổ đại cừu thâm tru lên: “A oa oa! Giờ tôi mới nhớ, tôi đây từ sáng hôm qua đến sớm nay thậm chí ba bữa cơm cũng không ăn!!! Đói chết tôi rồi!!! Dạ dày của tôi héo rút luôn rồi!”

Mục Viêm Khiếu muốn nói lời chào buổi sáng lại bị nghẹn ở cổ. Dừng một lát có chút sủng nịch bất đắc dĩ nói: “Đi tây nam phố phong cách Hán ăn điểm tâm không? Nghe nói bên đó mới mở một quán Hà Nam nhỏ, có loại súp tiêu cay mọi người đều thích ăn bán vô cùng đắt.”

Lâm U nghe vậy hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu không ngừng: “Tốt, tốt! Bây giờ tôi đói đến nỗi có thể một mình húp năm bát!!! Lại tiếp ba cái bánh quẩy, năm cái bánh bao gạch cua, bốn cái sủi cảo thủy tinh nhân tôm chắc là đủ rồi.”

Lúc này Mục đại thiếu đang xoay người cầm ví tiền của mình, nghe thấy cậu nói xong tay khựng lại, xoay người mang thêm mười tờ hồng hồng mệnh giá lớn. Hắn rất sợ mang thiếu không cách nào trả đủ tiền ăn uống cho người ăn hàng thân yêu nhà mình, lỡ như ông chủ quán dùng tiền đơn vị hàng triệu mà thiếu, vậy mất mặt quá.

Chẳng qua nếu như Lâm U biết chủ nhân ngu xuẩn nhà mình mang người ít nhất ba nghìn ‘tiền lẻ’ chuẩn bị trả tiền ăn sáng cho mình, cậu nhất định sẽ trợn mắt dữ tợn khinh bỉ, quả nhiên Mục Viêm Khiếu chính là loại kẻ có tiền đại gian đại ác, ngay cả vật giá cơ bản nhất cũng không biết. Cậu dù là một người ăn hàng siêu cấp đi nữa, cũng không thể một bữa sáng ăn mất ba ngàn.

(khoảng 10 triệu=]])

Nhưng mà Lâm U tiểu gia lo lắng đến cuối cùng người trả tiền vẫn là chủ nhân ngu xuẩn, nên không nói lời đả kích, dù gì có tiền chính là đại gia mà.

Đi tới một con phố ăn vặt phía tây nam phố phong cách Hán, cửa hàng điểm tâm sáng đã mở rộng cửa vô cùng náo náo nhiệt nhiệt. Buổi sáng mùa hè còn chưa nóng bức lắm, nơi đây lại là phố ăn vặt đặc sắc, nên mới không ít người.

May mắn Mục Viêm Khiếu đang mặc quần áo thể thao, không thì hắn cũng không biết làm sao mới bình tĩnh ngồi xuống ăn được. Còn Lâm U lúc này đối mặt với năm bát ‘súp tiêu cay’ lớn nhỏ bằng nhau, yên lặng vì sự dốt đặc của mình thắp chút nến.

Dù cậu đói bụng một ngày thành một tên ham ăn, đối mặt với bát súp tiêu cay thật sự lớn như vậy, Lâm U tiểu gia cũng cảm thấu mình có chút chịu không nổi, lúc này may là cậu chỉ tự mình gọi ba cái bánh quẩy, không thẳng tay mua luôn năm cái bánh bao gạch cua cùng bốn cái sủi cảo thủy tinh nhân tôm.

Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U trừng mắt nhìn súp tiêu cay trước mặt đờ ra không ăn, có chút lo lắng người nọ không phải là đói quá..., nhịn không được mở miệng nói: “Lâm Lâm? Sao em không ăn? Có phải không đủ ăn? Muốn anh gọi thêm mấy cái sủi cảo thủy tinh không?”

Cơ thể Lâm U bỗng nhiên run lên thật mạnh, vô cùng câm nín nói: “Thật tình không cần. Cái kia, anh giúp tôi ăn hai bát? Tôi thấy súp tiêu cay thật sự quá Hà Nam.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy sửng sốt, sau đó nhịn không được bật cười. Cùng lúc đó bên cạnh vang lên một tiếng cười to chẳng nể nang gì, Lâm U trợn mắt nhìn, liền thấy ông chủ Hà Nam kia lắc lư thân thể tròn vo cười ha ha nói:

“Thằng nhóc biết lợi hại chưa! Tao còn tưởng chú mày bụng vua chứ, một mình

muốn ăn năm bát súp, thì ra là không biết bát ăn của Hà Nam tụi tao rất lớn hả? Hắc hắc, cậu còn chưa thấy bát ăn phở của chúng tôi đâu! Một bát phở thật lớn! Có thể lớn như cái chậu vậy! Ha ha!”

Lâm U yên lặng không nói, ha ha, các người thế nào còn không chôn mặt trong bát luôn đi?!

Nhưng mà ông chủ kia cũng là người phúc hậu, biết Lâm U đánh giá sai kích thước của bát xong, trực tiếp bưng đi hai bát không động đến, một bên nói với Mục Viêm Khiếu: “Anh xem, tuy rằng người thường luôn có nhiều tham lam và du͙© vọиɠ phiền chán, thế nhưng tôi vẫn thích bọn họ như cũ, ở trong thế giới người thường, mới có thể cảm thụ được các phẩm chất và tình cảm tốt đẹp không dễ đổi thay.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười cười, gật đầu: “Cảm nhận thế giới muôn màu, thiện ác buồn vui, như lời những người tu đạo tu phật từng vào đời? Sau đó thông suốt hiểu ra và vân vân.”

Lâm U cười hắc hắc gian xảo: “Làm sao anh biết không phải do mấy người đó mượn cớ trầm mê ở phàm thế?”

Thỏa mãn ăn xong bữa sáng, Lâm U gọi ông chủ đóng gói hai bát mang về, tiện thể mua ba bát súp tiêu cay cùng hai mươi cái bánh quẩy, ông chủ vui mừng cuối cùng còn tặng miễn phí cho cậu một chén đậu hoa trộn súp tiêu cay, nói là để cậu nếm thử, sau này lại đến.

Lâm U tiểu gia cứ như vậy cùng chủ nhân ngu xuẩn nhà mình mang theo tâm trạng vui vẻ về tới tiệm thuốc Lâm thị, mà lúc này năm người bọn Mục Nhất quả nhiên đã ở trong tiệm, nhìn sắc mặt Mục Nhất hình như có chuyện gì cần báo cáo, trước khi bọn hắn mở miệng, Lâm U đem bịch đồ đóng gói bữa sáng phân cho năm người, tiếp đó mới ngồi xuống.

“Thấy biểu tình này của các anh hình như có kết quả?” Chờ năm người từng ngụm từng ngụm ăn xong, Mục Viêm Khiếu mới một bên nhìn Lâm U chỉnh lý dược liệu, vừa mở miệng hỏi.

Mục Tam nhất thời giấu không được, thẳng thắng gật đầu, vẻ mặt xoắn xuýt và hưng phấn nói: “Ông chủ! Mấy con chuột vây quanh ngọc khí mà ngủ tất cả đều xảy ra vấn đề rồi!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy thần sắc khựng lại, mà động tác trên tay Lâm U cũng đình chỉ xoay người nhìn về phía bọn Mục Tam.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Hơn mười con chuột vây quanh ngọc bồ đề ngủ cả đêm, ngày tiếp theo thức dậy độ nóng nảy và hưng phấn bất đồng, cụ thể thì chúng tôi không biết tụi nó làm sao lại vậy, vốn chúng tôi còn đang sốt ruột, nhưng bỗng đâu xuất hiện một con chồn, nó trực tiếp nhảy lên vai Mục Ngũ, đòi theo về mãi, nên chúng tôi mới đem nó về đây rồi nè!”

Lâm U ha một tiếng: “Chồn?! Có quan hệ gì với chuột,”

Chi chi kẹt kẹt!!!

Bỗng nhiên Lâm U cúi đầu thấy ống quần mình bị một con chồn lông vàng óng ánh, tỏa sắc bóng loáng kéo đi kéo lại, con chồn vàng lắc mãi, chờ đến khi thấy cậu cúi đầu, dĩ nhiên dùng chân sau đứng thẳng người dậy, hai móng nhỏ phía trước chắp lại cùng một chỗ, hướng cậu mà lạy.

Lâm U: “...” Vì sao gần đây mấy tên thành tinh ở bên người thường này nhiều như vậy? Phía này linh khí vô cùng loãng, hẳn là khó để động vật khai trí thành tinh mới đúng chứ?

Chồn vàng thấy Lâm U không nói gì nhìn nó, hai vuốt nhỏ lạy càng nhanh, đến cuối cùng nó vậy mà ôm cái đuôi vàng thật dài của mình về phía trước, cắn một nhúm lông đuôi màu vàng, thả dưới chân Lâm U.

Mấy người Mục Nhất, Mục Nhị nhìn hình ảnh như vậy đều có chút sững sờ, cái này để làm chi? Còn nữa, từ lúc nào mà chỉ số thông minh của chồn cao như vậy?! Tôi nói này, đây không phải lại là yêu tinh đó chứ?!

Lâm U nhìn lông đuôi vàng kim chân mày cau lại, suy nghĩ một chút tự mình cúi người nhặt nhúm lông đuôi nọ, tiếp đó lại từ trên kệ thuốc của mình cầm mấy cây cỏ màu tím nhạt cho chồn vàng, nó vui vẻ chít chít vài tiếng, ăn trước một gốc dược thảo, sau đó đem mớ thừa lại nuốt vào bụng, liền trước mặt Mục boss và đám vệ sĩ Mục gia mở miệng nói tiếng người.

“Đa tạ ân công! Một đám chuột nhắt kia là vãn bối mà lão hủ chăm nom, lão hủ thấy bọn nó có thể quan hệ với ân công, lòng có chút an ủi. Chỉ là lần này cả đám chúng nó đều không có đạo hạnh, không thể chịu tà vật xâm hại, nên lão hủ chủ động tới. Ân công hẳn muốn biết đồ ngọc nọ là vật gì phải không? Lão hủ sống lâu như vậy, coi như là có chút nhãn lực, ngọc bồ đề đó vốn là dùng thanh ngọc tốt mà chế thành, theo lý thuyết có thể giúp con người tĩnh tâm dưỡng tính, nhưng lúc này lại bị người ta truyền tà ma sát khí, vì bị thanh ngọc bao bọc, nên ma khí không hiện ra, nhưng lại có thể chậm rãi xâm nhập ý thức người đang ngủ, cuối cùng, nhẹ thì mất đi bản tính, làm nô ɭệ cho du͙© vọиɠ, nặng thì bị ma khí khống chế, biến thành chó săn cho ma vật.”

Chồn lông vàng nói, lắc lắc cái đầu nhỏ, lời nói thành khẩn than: “Thứ này thật sự không phải là đồ gì tốt. Ân công phải cẩn thận.”

Lâm U nghe đến đó có thể xác định ngọc khí Lý thị chắc chắn có vấn đề, gật đầu với con chồn lông vàng, nghĩ một hồi lại cho nó một viên thuốc màu trắng, “Tao thấy mày thành tinh không dễ dàng gì, nếu mày muốn tới ám giới tu luyện, nuốt đan dược này đi Tần Lĩnh là được. Nhưng mà sau khi vào ám giới rồi đạo hạnh của mày sẽ không lộ ra, rất nhiều chuyện không nhẹ nhàng như bây giờ. Tự mày xem rồi làm đi.”

Chồn lông vàng nghe vậy liền ngay tại chỗ nuốt đan dược vào bụng, cung kính vái Lâm U ba lạy, mới từ cửa sau chạy ra ngoài.

Mãi đến khi Lâm U ho khan một tiếng, đoàn vệ sĩ Mục gia trong phòng mới phản ứng kịp, còn Mục đại thiếu thì hai mắt cứ nhìn chằm chằm Lâm U mãi, thấy

ánh sáng trong đôi mắt người nào đó Lâm U quả thực muốn lui về sau.

“Nhìn cái lông gì mà nhìn?”

Mục Viêm Khiếu cười khẽ: “Lâm Lâm của anh thật đẹp. Không dời mắt được.”

Lâm U che miệng dời mắt sắc mặt đỏ hồng lên, mấy người Mục Nhất đồng loạt run rẩy, ông chủ, lời này của ngài buồn nôn đến mức khiến người ta muốn nôn luôn đó!!!

Cũng may điện thoại của Mục Tứ vang lên vào thời khắc xấu hổ này, Mục Tứ nghe điện thoại xong, vẻ mặt hưng phấn, kêu Mục Tam mở máy tính nhận văn kiện.

“Ông chủ, bên kia đã điều tra ra, cái tiệm ngọc khí Lý thị kia quả nhiên có vấn đề lớn! Chúng tôi tra được hầu như tất cả những thế gia, phú hào, chính khách, vài người có địa vị ở thành phố A, đều đến tiệm ngọc này mua đồ!!!” Mục Tứ nói, Mục Tam bật những tư liệu điều tra được cho mọi người xem.

“Thật không thể tưởng tượng nổi! Tiệm ngọc Lý thị này không phải cửa hàng bán ngọc cao cấp ở thành phố A, chẳng có bao nhiêu danh tiếng, thỉnh thoảng có một hai thế gia tới mua đồ cũng là trùng hợp rất lớn rồi, thế mà khách hàng của nó lại có thể trải rộng toàn bộ thế lực tầng lớp trên của thành phố A! Đây khẳng định có vấn đề!”

Mục Nhị ở bên cạnh đẩy mắt kính bổ sung: “Hơn nữa hãy nhìn xem tên khách hàng có lượng tiêu thụ nhiều nhất, là Chu gia.”

Lâm U nghe vậy nhíu mày: “Chính là Chu gia mấy ngày nữa mời chúng ta tham gia tiệc sinh nhật kia sao?”

Mục Nhất gật đầu, nhìn về phía Mục Viêm Khiếu nói: “Ông chủ, bữa tiệc có vấn đề. Cần cử người bố trí không?”

Đã nghe chuyện của chồn lông vàng và xem tư liệu giao dịch của cửa hàng này rồi, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đều có thể đoán được tiệc sinh nhật ba ngày sau phỏng chừng sẽ là một bữa Hồng Môn yến. Nhưng khi trước

Mục Viêm Khiếu đã mở miệng đáp ứng nhị thiếu Chu gia sẽ tham dự bữa tiệc, bây giờ tạm thời không thể từ chối.

Huống chi nếu đã tra được tiệm ngọc Lý thị nọ có chuyện, khả năng còn liên quan đến ‘Lý tiên sinh’ ban đầu nghe được ở châu Âu, đừng nói chuyện đã đồng ý rồi thì phải đi, coi như Mục Viêm Khiếu từ đầu không đáp ứng tham dự bữa tiệc, dưới tình huống có thể truy xét hành tung ‘ma tộc’ nọ, bọn họ cũng sẽ sáng tạo điều kiện để tham gia bữa tiệc.

“Nếu như chuyện này thật sự gần giống như những gì chúng ta suy đoán, phương diện dính dáng đến nó khá rộng. Một khi toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở thành phố A đều bị khống chế, vậy thì chuyện mà ma tộc nọ có thể làm quả thực không thể tưởng tượng.” Sắc mặt Lâm U nghiêm túc hẳn: “Ba ngày sau hai người chúng ta cùng đi nhà họ Chu xem thử, trước tiên tôi sẽ truyền một tin về nhà, để trong nhà cùng tam đại môn phái tìm người giám thị nơi ấy. Về sau nếu quả thật có phát sinh chuyện gì, chúng ta tự bảo vệ mình là tốt rồi, để bọn họ bắt cái tên kia đi.”

“Cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng chỉ cần lão ma đầu kia ở chỗ đó, hắn nhất định trốn không thoát!”

—————-

Lúc này, trong mật thất bên dưới biệt thự nhà họ Chu.

Một người toàn thân được bao bọc bởi hắc khí, trước mặt là đại thiếu gia nhà họ Chu một mực cung kính, nhị thiếu cười khằng khặc.

“Hai người cứ yên tâm! Chỉ cần thằng nhóc Ngọc Linh thể kia tới, các người cứ để lão tổ ta giải quyết là được rồi, đến lúc đó toàn bộ thành phố A đều là vật nằm trong tay các người! Hắc hắc hắc, về phần cái con chim lửa nhỏ bé vừa thức tỉnh kia, không thể ăn, thế nhưng đem luyện thành đan dược, vẫn không tệ! Ha ha ha ha! Chỉ cần có hai người bọn họ, nhóm người ám giới kia làm gì khó dễ được ta?!”