Tại Trịnh Gia, bà An pha nước cam cho Nguyệt uống, bà rất đon đả.
- Cháu uống nước cam đi, trời nóng quá dễ say nắng lắm. Nguyệt nhìn bà An cũng hơi ngại, nhưng quả thực cô cũng đang rất khát nước. Thành phố gì trồng cây để ngó, không có cây cao che bóng mát, Nguyệt đi ngoài đường thật sự muốn đột quị. Cô nghĩ ly nước cam không đáng, nên vui vẻ uống sạch. Bà An nhìn Nguyệt uống, mỉm cười nham hiểm. Bà tiếp tục lấy trái cây mời Nguyệt, trái cây ướp lạnh, nào là lê, dưa lưới, táo gala...
- Ăn trái cây đi cháu, ngồi chơi chút rồi về, bác ở nhà một mình cũng buồn. Hên hôm nay được cháu giúp, giờ ngồi nói chuyện với bác chút, trời bớt nắng rồi về. Ra đường giờ này dễ bệnh lắm.
Nhìn người phụ nữ sang trọng, niềm nở với mình, Nguyệt nhớ tới lời ba, liệu mẹ mình có như bác ấy, đẹp và nhân hậu vậy không nhỉ. Nguyệt lại nhe răng, dùng nĩa ghim trái cây ăn. Bà An vẫn cười rất vui vẻ, bà cũng ăn trái cây, tám đủ chuyện trên đời. Càng nói, bà càng thấy cô gái này vừa mắt, hiểu chuyện, hợp ý bà. Tự nhiên bà phát sinh yêu mến, không căm ghét như đối với Tinh Nhi. Ngồi nói một hồi, đột nhiên Nguyệt thấy choáng váng, mắt hoa lên. Bà An lo lắng hỏi:
- Nhi! Cháu sao vậy? Nhi! Ây! Hay bị say nắng rồi? Có sao không? Bác chở đi bệnh viện nhé.
- Dạ cháu hơi say xẩm, chắc nghỉ chút không sao đâu ạ.
- Ừ! Vậy cháu nằm đây đi, bác đi chỉnh máy lạnh. Chắc ngoài nắng, vô máy lạnh liền nên bị sốc nhiệt đó.
- Dạ! Phiền bác cho cháu nằm chút.
- Ừ
Nguyệt nằm trên ghế sofa, đầu nặng trĩu, mi mắt sụp xuống, và chìm vào giấc ngủ mê man. Bà An đi mấy bước, xoay lại nhìn cô, nở nụ cười nửa miệng " cháu đáng yêu hơn con bé kia....nên bác nghĩ cháu sẽ làm Thanh Phong quên được con bé ấy". Bà điện thoại cho Quan:
- Cậu lập tức kiếm cho tôi 2 liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất.
- Thuốc kí©ɧ ɖụ© sao ạ?
- Cần tôi nhắc lại à?
- Dạ! Nhưng ông chủ vẫn đang dưỡng bệnh....
- Liên quan gì ông ấy. Cậu nghĩ bậy bạ gì vậy hả? Tôi muốn thằng Phong có bạn gái, bỏ con diễn viên kia đi. Nó không xứng với cái nhà này, hiểu không? Cậu không mua, tôi kêu người khác cũng được.
- Bà chủ! Để tôi mua.
- Ừ! Nhanh đi. Trước khi thằng Phong nó về.
- Dạ! Tôi biết rồi.
Bà An cho người dìu Nguyệt lên phòng của Thanh Phong nằm chờ. 30 phút sau, Quan tới đưa cho bà hai lọ dung dịch trong suốt. Bà vô nhà, mở tủ y tế lấy kim tiêm, bơm dung dịch kia, để sẵn trong tủ lạnh. Bà điện thoại cho Phong
- Phong! Về ăn với mẹ bữa cơm, hôm nay mẹ không muốn ăn cơm một mình.
- Dạ! Để con thu xếp.
Bà cúp máy, nhếch môi cười vì kế hoạch của mình. 9 giờ tối, Phong về đến nhà, tính lên thay đồ xuống ăn cơm, nhưng bà An cản lại:
- Trễ rồi, mẹ hơi mệt, hay là ăn cơm trước rồi tắm sau nha con.
Phong nhìn mẹ nghi hoặc, nhưng rồi lại gạt đi. Thụy Như đang quay phim ở Đà Lạt, ba bị bệnh nên có lẽ mẹ buồn. Anh gật đầu, ra bàn ngồi ăn. Hôm nay, bà An ăn rất ít, cứ và một đũa, lại hối Phong ăn. Ăn xong, bà tự tay lấy cho anh ly sinh tố bơ.
- Hôm nay mẹ rảnh, nên mẹ nấu mấy món con thích ăn. Ăn đi đừng phụ lòng mẹ. Sinh tố cũng là mẹ tự xay cho con, con phải uống hết mới ngoan, biết không?
Phong xém sặc, nghi vấn trong anh ngày càng lớn "có khi nào mẹ ghen quá hóa điên". Anh nhìn mẹ, bà An cười rất tươi và bình thường, bà đưa ly sinh tố cho anh, dỗ dành như đứa trẻ. Phong không còn cách nào khác, đành uống cho lẹ, rồi lên phòng. Thà bà cứ la mắng, chì chiết, có lẽ vẫn đỡ sợ hơn là ngọt nhạt như bây giờ. Nhìn thấy Phong uống hết ly sinh tố, bà gật đầu hài lòng, cho Phong lên lầu về phòng. Bà An cũng lên lầu nghỉ ngơi. Đột nhiên đèn trong nhà tắt ngúm, Phong phải mở đèn pin điện thoại đi mở cầu dao. Trên này, bà An đi vào phòng của Phong, chích vào người Nguyệt mũi tiêm dục tình. Đèn nhà lại sáng, Phong vô phòng bệnh dưới nhà, thấy ba vẫn ngủ ngon, mới an tâm về phòng mình. Vừa mở cửa phòng, anh liền cảm thấy có gì là lạ, nhưng không quan sát ra gì, Phong lại tủ lấy áo choàng ngủ đi tắm. Hôm nay anh cũng khá mệt, thêm thái độ lạ của bà An, làm thần kinh anh căng hơn dây đàn rồi. Trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, hơi nước mờ ảo làm nổi bật cơ thể hoàn hảo của Phong. Chợt, cổ họng Phong khô khốc, phần hạ bộ biểu tình chào cờ. Đầu óc anh có phần choáng váng. Anh nghĩ có thể mình bị sốc nhiệt, nên vội choàng áo ngủ đi ra ngoài. Ngồi phịch ở mép giường, chỉnh máy lạnh 16 độ mà người anh cứ phừng phừng, nóng nảy. "Người anh em" càng ngốc cao ngạo nghễ. Anh cau mày nhìn xuống, mà thở dốc. Xong lại đứng lên đi uống nước. Phong rờ trán của mình, anh sốt rồi, sốt cao đến mê sảng, nên sinh ham muốn. Phong ra mở cửa, muốn tìm thuốc hạ sốt, nhưng cửa phòng bị khóa trái bên ngoài. Anh vặn mở không được, bực tức, càng căng thẳng. Nhiệt độ càng lúc càng nóng hừng hực, Phong cảm thấy toàn thân mình giống như đang bị lửa thiêu, trong cơ thể mình đang trào dâng lên cái loại nóng lòng ham muốn du͙© vọиɠ khó hiểu. Phong đi lại giường, xốc chăn lên nằm ngủ.
Khi tấm mền vừa bung lên, nổi bật trên tấm gra bằng lụa màu xanh dương đậm, là thân thể của một cô gái, chỉ với bộ đồ con trên người. Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, làn da trắng mịn của Nguyệt ửng hồng mê người. Ánh mắt Phong trầm đυ.c, anh từ từ leo lên giường, nửa ngồi nửa quì quan sát cô gái kia. Nguyệt cũng cảm thấy bứt rứt, cô rất muốn mở mắt ngồi dậy, nhưng không dậy nổi. Cổ họng nóng bừng, trong vô thức, cô liếʍ môi mình như mời gọi. Phong liền áp xuống môi cô nụ hôn khao khát. Anh mυ'ŧ mát, cạy miệng cô ra, nút lấy lưỡi cô ngọt ngào. Nụ hôn bá đạo chiếm hữu, không cho Nguyệt cơ hội phản kháng. Cô chỉ có thể "uhm....ah...uhm" tiếng nỉ non mềm yếu, nghe cứ như tiếng rêи ɾỉ yêu kiều. Tay Phong mơn trớn, lần vào dây của chiếc áo con, nhanh chóng kéo xuống, lộ ra một bên ngực thanh tân vun đầy. Anh lại quì thẳng người, giam cô giữa hai gối, nhìn bên gò bồng đang run rẩy, Phong liền cúi xuống ngậm lấy nó, tay kéo luôn dây áo bên kia, khẽ khàng xoa nắn. Tuy chưa bao giờ gần gũi đàn ông, nhưng Nguyệt lại cảm thấy tê dại vì hành động của anh. Giống như cả cơ thể ngứa ngáy được gãi ngứa vậy. Anh ngậm, mυ'ŧ, dùng đầu lưỡi dây dưa núm nhỏ màu hồng, tay kia nhè nhẹ se bên còn lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến yên của Nguyệt tiết ra ham muốn mạnh mẽ. Cô bé của Nguyệt cũng ướŧ áŧ và ngứa ngáy hơn. Cô chồm người dậy, choàng tay lên cổ Phong, ghì anh xuống hôn. Cô học theo anh, ngậm lấy đôi môi mỏng bạc tình, ngậm rồi nhả, dùng lưỡi mình cuốn lấy lưỡi người kia, lấp đầy khao khát. Tay Nguyệt lần tới dây thắt lưng, rút mạnh. Đôi tay nhỏ nhắn, run run sờ lên bờ ngực săn chắc, đẩy phần vai áo choàng xuống. Nhìn cơ thể gọn gàng rắn rỏi của người đàn ông, bất giác cô nuốt nước bọt, đôi mắt mơ hồ, gương mặt hồng đỏ. Phong nhìn nét thẹn thùng của cô, nhếch mép cười, cầm tay cô chạm vào cơ thể mình, ngao du từ ngực, xuống xương sườn, ngang phần bụng rõ từng múi cơ, và chạm tới phần nam tính kia. Hơn 30 tuổi đầu, từng quan hệ với nhiều phụ nữ, chưa có ai chỉ dùng tay chạm vào cơ thể anh lại gây "xẹt điện" như cô gái này. Đến khi nó chạm vào khúc gậy th*t, hầu như Phong không thể kiềm chế. Anh phải há hốc miệng, ngửa cổ lên trời mà thở. Bàn tay anh vẫn bao ngoài tay của Nguyệt, cầm nó và chuyển động. Lần đầu nhìn, và cầm lấy vật nam tính, tim Nguyệt cứ thình thịch, tò mò xen lẫn thích thú. Cô nhìn mặt Phong đang vặn vẹo rất lạ, mà hạ thân cô quá ướŧ áŧ, cơ thể phừng phừng, như muốn khảm lấy khúc thịt của Phong, nhưng Nguyệt vẫn còn chút lí trí, quyết định xoay đi, không nhìn nữa. Phong chịu hết nổi, anh đẩy Nguyệt nằm ngửa ra, đưa chân cô chống lên, chồm người nằm đè lên Nguyệt. Trán Phong rịn mồ hôi, mặt đỏ bừng. Anh cố kiềm chế, thì thầm phả hơi nóng vào tai cô
- Cho anh nhé! Anh chịu hết nổi rồi. Nhi! Anh yêu em.
Vừa nói, Phong liền thúc tới. Phần cương cứng xuyên thủng tấm màng mỏng, đi vào cô bé của Nguyệt như thế chẻ tre. Cô cảm thấy nơi ấy bỏng rát, cảm giác ham muốn xuống cực hạn. Lý trí trở về, Nguyệt òa khóc, cô nhìn người đàn ông nằm trên bằng đôi mắt ngấn nước, Nguyệt rất muốn la lên, đẩy hắn ra cho hắn một trận, nhưng cô không đủ can đảm đối diện sự thật: cô mất đi sự trong trắng cho một người xa lạ. Nguyệt đưa tay lên miệng cắn thật mạnh. Nổi đau rất thực, thực như anh vẫn đang ở trong cô. Lúc này, Nguyệt khóc lớn hơn, nhưng bàn tay vẫn đang chặn ngay miệng. Phong quan sát thấy hết, anh cau mày đau lòng vì mình làm việc đê hèn này với cô, nhưng cũng vui sướиɠ vì cô đã thuộc về anh trọn vẹn. Anh lấy bàn tay cô ra khỏi miệng, trên đó còn hằn dấu răng sâu hoắm. Phong nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khóe mắt cô. Nguyệt xoay mặt né tránh, Phong nhìn cô nhu hòa, đưa bàn tay Nguyệt lên hôn vào vết thương. Anh đặt tay Nguyệt vào tim mình, rồi từ từ áp người xuống, hôn lên đôi mắt, gò má ướt, dừng lâu trên đôi môi mộng đỏ. Anh mơn trớn nơi vành tai nhạy cảm của cô, phả từng hơi thở ôn nhu đậm mùi gỗ mộc.
- Nhi! Anh xin lỗi, đừng làm đau mình. Tay em đang đặt ở tim anh, nếu muốn em cứ cấu vào nó.
Phong cầm ngón tay Nguyệt, quẹt một đường trên ngực anh. Nguyệt bất ngờ nhìn anh, nhìn tới phần ngực hơi rươm rướm máu, trong đầu bao câu hỏi lẫn ngạc nhiên. "Trên đời còn sót lại đàn ông cực phẩm, lại nhu tình vậy sao? Sao anh ấy biết tên mình? Hay là người yêu thầm. Nhưng mình mới xuống thành phố thôi mà." Đang miên man suy nghĩ, Phong lại hôn cô, thì thầm, thân dưới tịnh tiến ra vào.
- Nhi! Đừng cố gồng, sẽ đau hơn. Ngoan! Thả lỏng, anh không thể dừng lúc này được.
Lời nói trầm khàn của Phong thật mị hoặc, Nguyệt tập thả lỏng người, xuôi theo anh. Phong nở nụ cười hài lòng, đưa tay vén tóc của cô, thân dưới tiếp tục chuyển động. Trong căn phòng toàn sơn chủ đạo màu xanh dương, nụ cười của Phong như bừng sáng dưới ánh đèn vàng dịu. Nguyệt cứ nhìn anh như bị thôi miên, quên luôn cái đau của cô bé. Rồi chất nhờn lại tiết ra bao quanh cậu nhỏ, Phong cảm thấy sung sướиɠ tột cùng, anh nắm chặt tay Nguyệt, thúc mạnh hơn. Nhờ được bôi trơn, ngắm trai đẹp, nên Nguyệt cũng đỡ đau, cảm giác của cô thật khó tả, âm đ*o co rút, bao chặt lấy cậu nhỏ, chạm vào điểm nhạy cảm nhất của phụ nữ, đưa cô vào cảm xúc mà cô chưa bao giờ trải qua. Đồng tử Nguyệt giãn to, hay bàn tay vô thức cấu chặt vào lưng của Phong. Đại não của Phong dưới sự sung sướиɠ của cậu bé tiết ra hocmon sinh dục đực nhiều hơn, truyền lệnh phóng thích tinh túy vào trong cô. Phong rùng mình, gầm nhẹ rồi nằm sấp lên người Nguyệt. Cả hai cùng mệt mỏi thở dốc.
Nằm một lúc, Phong lật người, với tay rút khăn giấy ở bàn đầu giường, ngồi dậy lau cho Nguyệt, rồi lau cho anh. Phong bồng Nguyệt đặt lên ghế sofa, anh lột tấm gra dính nhớp nháp kia bỏ vô phòng tắm, bọc lại gra mới. Phong mở tủ, lấy áo choàng ngủ bằng lụa satin, mặc vào cho Nguyệt, bồng cô trở lại giường. Sau khi đắp mền cho cô, Phong nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyệt, nằm xuống, ôm cô từ phía sau và ngủ.
Nguyệt cảm thấy rối bời, nhưng liều thuốc ngủ bà An cho quá mạnh, với lại, sau cuộc vận động vừa rồi, cô cũng mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.