Phương lão bản phủi phủi bụi trên người, hướng bên cạnh nhìn nhìn, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ngốc trệ của một đám người.
Còn có người dám can đảm đêm khuya leo tường tiến vào phủ thành chủ?!
Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, đầu Bạch Sư dị thú cũng là bị người này đánh bất tỉnh trên mặt đất!
Lúc này tất cả mọi người đều có ảo giác “Có phải ta nhìn lầm phải không”.
Phương Khải: “… Nhìn chằm chằm vào bảng hệ thống giống như quá xuất thần phải không…”
Nhìn chằm chằm vào điện thoại không nhìn đường chính là một việc rất có thể gây chết người, nhìn chằm chằm vào bảng hệ thống không nhìn đường càng chết người hơn.
Phương lão bản lúc này chính là cảnh ngộ như vậy!
Ngay lúc này trong tâm tư của Phương lão bản chí muốn trèo quay lại một lần nữa, đều do bức tường quá thấp, khẽ lộn đã qua, ngay cả người cũng không hãm kịp!
Chỉ thấy trước mắt tất cả mọi người đều giận dữ: “Ngươi là người phương nào?!”
Cầm đầu nữ tử bạch y kia, vội vàng đi đến bên người Bạch Sư kia, chuyển vận một ít linh lực, sư tử này mới chậm rãi tỉnh dậy, rất hiển nhiên vừa rồi bị Phương Khải đánh đến hôn mê bất tỉnh.
“Là ngươi làm?!” Giọng điệu nàng băng hàn giống như trăng lạnh trong sương tuyết.
Phương Khải có chút lúng túng sờ lên mũi, giải thích nói: “Gia hỏa này gặp người già lại còn kêu, ta có thể làm gì? Tất nhiên là đánh một trận rồi.”
“Các ngươi đừng hiểu lầm.” Lúc này Phương Khải cũng chỉ có thể cưỡng ép giải thích một câu: “Ta chỉ đi vào tim nhà xí.”
Cái này còn không bằng không giải thích!
“Muốn chết!” Nghe nói như thế, sắc mặt tên nam tử trung niên tóc hoa râm kia trầm xuống, phất tay quát: “Bắt lại cho ta!”
Chỉ thấy phía sau nam tử trung niên xuất hiện mấy tu sĩ, tay giơ lên, lập tức đánh ra từng đạo xiềng xích đen kịt, xiềng xích hóa thành mấy đạo ô quang, trực tiếp vây trói đến Phương Khải!
“Cái gì?” Chỉ thấy thân hình Phương Khải lay động, trong nháy mắt rời khỏi vị trí mấy trượng, chỉ thấy những xiềng xích màu đen này, như là rắn trường, vô cùng quỷ dị, như bóng với hình!
“Đừng bảo kẻ trộm chạy thoát!” Một gã đệ tử bạch y bên cạnh kêu lên.
“Tiểu tử này dám can đảm làm tổn thương dị thú Nam Hoa Tông ta, quyết không thể tha thứ!”
“Chư vị xin yên tâm!” Nam tử trung niên trầm mặt nói: “Đây là Hắc Giao Phủ Phược Giao Tỏa, mặc dù là giao long trên biển, cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của bản tọa, tiểu tử này coi như là chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng khó mà chạy trốn… ách!”
Đang lúc hắn nói chuyện, chỉ thấy xiếng xích màu đen càng quấn càng chặt, nhất thời một nam tử bạch y khen: “Quả thực Phược Giao Tỏa của thành chủ đại nhân là danh bất hư… Truyền…”
Chữ “truyền” còn chưa nói xong, mấy người lại được nhìn thấy khiến cho bọn họ trợn mắt há mồm!
Bên hông Phương Khải, một thanh phi kiếm như ngân xà bay ra, một hóa hai, hai hóa bốn, mấy thanh phi kiếm giống như điện xuyên thẳng qua, kiếm quang chém lên xích màu đen, nhất thời hiện ra một mảnh tia lửa kịch liệt!
Trên phi kiếm, điện quang lóng lánh rừng rực màu trắng, như là gió lốc chém ra!
Nhất thời, những xiềng xích màu đen đều bị phi kiếm trảm mà bay ngược trở về! Hắc Giao Tỏa trong nháy mắt bị phá!
Điện mang cường đại trùng kích, càng khiến cho sắc mặc tu sĩ sử dụng xiềng xích trắng bạch, dường như bị trọng thương, thần sắc uể oải!
Mấy thanh phi kiếm bay quanh người, một thanh phi kiếm dựng dưới bàn chân, Phương Khải đạp trên chuôi kiếm chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, kiếm phong khuấy động, trong lúc nhất thời giống như Kiếm Tiên hàng thế!
Tất cả mọi người nhìn một màn trước mắt, nội tâm đều không nhịn được dâng lên một cỗ rung động không nói lên lời!
Độc nhất vô nhị bốn chữ thiếu chút nữa liền thốt ra!
“Trên đời này lại có kiếm thuật như thế!” Một gã đệ tử Nam Hoa Tông sợ hãi than nói.
“Mỗi một kiếm tích đều không chút cứng rắn nào, giống như toàn vẹn thành chỉnh thể, quan trọng nhất là, kiếm này tựa hồ cũng không phải là pháp khí, không có linh lực chấn động rõ ràng, rốt cuộc người này ngự sử như thế nào?!” Một gã đệ tử Nam Hoa Tông khác cũng tặc lưỡi một hồi.
Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Phủ Đào càng ngày càng đen.
Phương Khải quét nhìn bốn phía, vừa liếc nhìn bảng hệ thống: “Không tốt, Không Linh Thạch này, hình như ở trên người mấy người này?”
“Xong đời… Hình như đã đắc tội chết với người rồi…” Phương Khải tối sầm mặt, vội vàng thu hồi phi kiếm, ôm quyền nói: “Hắc Giao Tỏa của các hạ quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ cũng phải xuất ra Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công cộng thêm kiếm ba mươi hai hủy thiên diệt địa mới có thể ngăn cản, đa tạ! Đa tạ!”
Hoàng Phủ Đào: “…”
“Ngao rống ~! Ô ~!” Bạch Sư bên cạnh nhe răng trợn mắt, dường như còn muốn nhào lên.
“…” Phương Khải câm nín: “Cô nương, ta cảm thấy con đại cẩu của ngươi bình thường thiếu đánh lắm đúng không.”
“Bố trí Càn Khôn Tỏa Giao Trận!” Hoàng Phủ Đào triệt để bùng nổ: “Hôm nay không đem tiểu tử này bắt lại, Hắc Giao Phủ ta còn mặt mũi nào mà tồn tại!”
Mười phút sau…
Chỉ thấy phi kiếm dưới chân Phương Khải giống như lợi kiếm phá vỡ bầu trời đêm!
“Tiểu tặc ngươi đừng chạy!”
“Các ngươi đừng đuổi a!”
Nhìn phía sau có một đám người điên cuồng đuổi theo, Phương Khải xuất ra ngọc truyền tin: “Tiểu Mạc, đêm nay nếu lão bản không trở lại, bản thân ngươi đóng cửa, mười hai giờ đúng!”
“Cái gì? Ngươi nói có người không đi? Yên tâm, không đi ngươi liền hô có người nháo sự, sau đó ném ra.”
“Yên tâm, không có chuyện gì xảy ra!”
Phía sau đám tu sĩ Hắc Giao Phủ không kịp thở: “… Thành chủ, tiểu tử kia sao còn… Còn dùng ngọc truyền tin tán gẫu!”
“Tiểu Bạch, còn có thể gia tốc không?” Bạch Sư bên dưới dường như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rống giận một tiếng điên cuồng gia tốc!
Phương Khải thu hồi ngọc truyền tin, hướng về sau nhìn thoáng qua: “Hả? Đuổi tới?”
Tay bấm kiếm quyết, bỗng nhiên tăng tốc!
Một canh giờ sau đó.
“Tiểu… Tiểu tử ngươi đứng lại! Vù vù vù…”
“Ngao rống ~ hồng hộc ~ ”
Phương Khải đặt mông ngồi ở trên phi kiếm: “Có chuyện tốt thương lượng, chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện hay không?”
“Ta X con mẹ nó!”
“# $%&…”
“Tiểu Bạch, còn có thể nhanh được nữa hay không?” Nữ tử ngồi trên lưng Bạch Sư, vỗ vỗ nó hỏi.
“Ngao rống!” Một hồi điên cuồng đuổi theo!
Cả đêm sau…
Phương lão bản thuận tay hút một điếu thuốc, ngồi ở trên phi kiếm, mây mù mờ mịt.
Tu sĩ Hắc Giao thành: “Tiểu… Tiểu tử… Đừng… Đừng chạy!”
Tu sĩ Nam Hoa Tông: “Ta… Ta chạy… Không nổi… Rồi…”
Hoàng Phủ Đào: “Tiểu tử này rốt… Rốt cuộc sao bay được…!?”
“Tiểu Bạch, còn có thể…” Loảng xoảng một tiếng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.
“… Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Nữ tử bạch y kinh hô, mặt mày biến sắc, liên tục chuyển vận linh lực.
Sắc mặt nàng băng lãnh mà chỉ vào Phương Khải phía trước: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!”
Hoàng Phủ Đào: “Không… Không chạy nữa, thương lượng! Có… Có chuyện hảo hảo nói!”
Nhớ tới hắn cũng chỉ đi dạo một vòng trong sân nhà mình, lại không có tổn thất gì… Có cái gì không thể nói đấy.
Chính xác mệt chết lão phu rồi!
“Vù vù vù…” Hai tay chống lấy đùi điên cuồng thở.
“Ta thấy ngươi cũng là nhân vật một phương, làm sao lại ăn trộm rồi bỏ chạy?!” Nữ tử bạch y nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn gϊếŧ người chớp động liên tục.
“Nếu thật sự là anh hùng, có dám cùng tiểu nữ đánh một trận.” Nữ tử bạch y lạnh giọng nói: “So tài để biết thực hư!”
Hoàng Phủ Đào cũng thở không ra hơi cười lạnh: “Ta… Nhìn các hạ… Thân phận cũng phải là tiểu môn hộ, chẳng lẽ lệnh sư… Chỉ dạy cho các hạ chạy trốn chi pháp này?”
“Hô…” Nguy hiểm thật, một hơi nói nhiều như vậy, thiếu chút nữa tức giận đến không thể thở ra hơi.
“Cô nương đây là muốn đơn đấu?” Phương Khải nhìn về phía Hoàng Phủ Đào uể oải: “Sẽ không là vị lão huynh này đi?”
“Hoàng Phủ thành chủ!” Âm thanh nữ tử bạch y rét lạnh: “Để cho tiểu nữ đến đi, Tiểu Bạch chịu khuất nhục này, ta đây làm chủ nhân, nhất định phải giúp nó đòi lại!”
Từng lời của nữ tử bạch y nói ra giống như cắn chặt hai hàm: “Chỉ cần kiên trì bất bại trong tay tiểu nữ một nén nhanh, việc này liền thôi, như thế nào?!”
Nàng nhìn thấy Phương Khải hình như có chần chờ: “Không dám sao?”
“Thời gian một nén nhang?” Đệ tử Hắc Giao Phủ tặc lưỡi không thôi.
“Liễu sư tỷ tu luyện Nam Hoa Thiên Quang, người cùng cảnh giới cũng không trụ nổi… Coi như là cao thủ cảnh giới cao hơn, dưới sự khinh thường cũng phải trúng chiêu, xem ra sợ sẽ không dám rồi…” Người chung quanh bắt đầu nghị luận.
“Hà tất phải xuất ra Nam Hoa Thiên Quang? Lần này ra tông, đại chưởng giáo ban thuởng vài kiện pháp bảo… Kiện nào trong đó mà không có uy lực cường đại? Tùy tiện xuất ra một kiện, đều có thể đơn giản áp chế cường giả cùng cảnh giới!”
“Không phải…” Phương Khải hệ thống lại từ ngữ, nói: “Ta nghĩ nói nếu như tại hạ biểu hiện tốt, có thể ban thưởng cái gì cho ta được hay không? Ví dụ như theo chọn một kiện bảo bối trên người các vị, lời nói như vậy, ta không ngại thêm độ khó, ví dụ như không giới hạn chẳng hạn.”