Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 57: Cấp 2 đánh Andariel?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Đến buổi tối, người chơi trong quan nét cũng dần dần ít đi.

Khương Tiểu Nguyệt thì bị Phương Khải đuổi lên lầu dọn dẹp phòng ngủ.

– Lão bản! Cho hai phần phim Resident Evil 1!

Người gọi là hai tên võ giả thiếu niên.

Nhiệm vụ: Bán ra Resident Evil phiên bản phim 100 phần (đã hoàn thành).

Nhiệm vụ ban thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake (phần hai).

Phương Khải ngồi dựa lưng vào ghế máy tính, nhìn xem bản nhắc nhở của hệ thống.

So với Diablo mà nói, người chơi Resident Evil vẫn chủ yếu là đệ tử của Lăng Vân học phủ, gần đây cũng có một vài tu sĩ đến xem Resident Evil, chủ yếu là vì tò mò cái gọi là “Phim” đang lưu hành trong thành hiện nay là gì.

Nhiệm vụ bán ra 100 bản phim đã hoàn thành, khi nhận được phần 2 của Diablo 2 thì Phương Khải cũng nhận được nhiệm vụ của phần ba.

Nhiệm vụ mới: Bán ra Diablo 2 phần một 80 bản.

Độ hoàn thành: 28/80.

Nhiệm vụ ban thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần 3.

Chẳng qua vào lúc này Phương Khải cũng không có thời gian để chơi, giường trên lầu đã đổi, trần nhà cũng được tu sủa xong xuôi.

Mà một trong nhũng kẻ đầu têu ra chuyện này, tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt thì bị Phương Khải đuổi sang phòng ngủ bên cạnh.

Cũng may đêm nay vẫn bình an, Phương Khải lại tiếp tục ngồi trên giường tu luyện.

Nhưng đây cũng chỉ là bình yên với Phương Khải, còn đối với người khác thì lại không như vậy.

Ví dụ như An Thành, lúc này hắn đang bị An Hổ Uy làm phiền, mắt thì như gấu mèo cố chống lại cơn buồn ngủ.

– Thành nhi à, đến nói cho cha biết một chút, làm sao để đi vào Tristram…

An Hổ Uy đau đầu.

– Nói là ta phải tìm một cái yêu thụ gì…

– Còn nữa, ngươi còn có cái trang bị nào tốt không? Cho cha mấy món… Cha ngươi đã cấp 4, ngày mai đi lượn vài vòng với các ngươi kiếm một ít trang nhé?

– Ai con mẹ nó kéo cha ta thế? Đánh một ngày mới cấp 4?

An Thành che mặt, lệ rơi trong lòng.

– Đúng rồi, cha ngươi còn hẹn Âu Dương thúc thúc, Bộ thúc thúc ngày mai đi đánh Diablo…

An Thành:

-…

——–

Cùng lúc đó, tại Lam Diễm Các.

– Tiểu… Tiểu sư thúc, ngươi vẫn còn luyện khí sao?

Một nữ đệ tử nhìn thấy Lý Hạo Nhiên vừa đi ra từ phòng luyện khí.

– Ừm, hôm nay có chút tâm đắc.

Lý Hạo Nhiên hỏi.

– Pháp khí hôm qua ta luyện chế có bán được không?

– Ặc…

Nữ đệ tử ngây người.

– Hình như… Bán được một kiện.

– Ừm.

Lý Hạo Nhiên gật đầu, lấy chút vật liệu, tiếp tục trở lại phòng luyện khí.

——-

Đương nhiên, cũng có người vì kiêng kị mà không ngủ được.

Nạp Lan Kiệt cầm trong tay một cái chén bằng phỉ thúy tinh xảo, nhìn chằm chằm về hướng thành Đông:

– Rốt cuộc nhà tiểu điếm này có lai lịch gì?

– Hay là… Ta lại phái người…?

– Không cần!

Nạp Lan Kiệt bóp nát cái chén phỉ thúy trong tay:

– Một đám phế vật! Lại phái đi thì làm được gì?

– Ngay mai ta sẽ tự mình đi xem lão bản tiểu điếm này là thần thánh phương nào! Sau đó lại tính tiếp.

– Rõ!

Một tên tu sĩ mặc áo choàng đen đi ra từ trong bóng tối.

– Đúng rồi!

Nạp Lan Kiệt cẩn thận nói:

– Liên lạc cho ta Ngô đại sư, Vu kiếm chủ, đến lúc đó chờ lệnh ta!

– Cần làm lớn chuyện như thế không?

Tu sĩ mặc áo choàng đen kinh ngạc nói.

Vẻ mặt Nạp Lan Kiệt lạnh lẽo, trầm giọng nói:

– Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, một quán không bối cảnh, không thế lực, tại sao lại dám làm loạn như thế sao? Ta hoài nghi, sau lưng nó nhất định có quan hệ đến vị muội muội kia của ta! Nếu là như thế thật, tuy ta bây giờ không thể động vào nàng, nhưng chẳng lẽ lại không mượn cơ hội này chặt đi một vây cánh của nàng…

– Đại công tử cao minh!

Tu sĩ mặc áo choàng đen cười khặc khặc.

———–

Sáng ngày hôm sau, vừa lúc Phương Khải mở cửa thì nhìn thấy một tên trung niên có tướng mạo bất phàm, mặc áo bào đen đi vào trong quán.

– Sớm vậy đã có khách đến rồi?

Phương Khải hơi ngạc nhiên một chút, chẳng qua vẫn để Khương Tiểu Nguyệt tiếp đón.

– Khách quan, cần gì không?

Khương Tiểu Nguyệt học dáng vẻ của Phương Khải, chỉ chỉ vào bảng đen nói:

– Những cái này là hạng mục mà bản điếm kinh doanh.

– Diablo 2?

Nạp Lan Kiệt nhìn chữ trên bảng đen có vẻ khó hiểu.

– Resident Evil… 1?

– Sprite?

Nạp Lan Kiệt hít một hơi thật sâu, cười lạnh trong lòng:

– Vị muội muội kia của ta thiết kế những ám hiệu này đúng là nhọc lòng a!

– Chẳng qua…

Hắn cười lạnh một tiếng:

– Bằng vào thân phận ta, tự nhiên chọn cái đắt nhất!

– Diablo 2 phần thứ 2 đi.

Hắn ngạo nghễ mở miệng nói.

– Rất xin lỗi.

Phương Khải nói.

– Muốn kích hoạt Diablo 2 phần thứ 2 cần phải vượt qua phần thứ nhất.

– Ặc…

Nạp Lan Kiệt sững sờ, vội vàng mở miệng nói:

– Vậy thì phần thứ nhất đi.

Quản nó là cái gì Diablo, hắn chỉ muốn tự mình làm rõ căn nguyên chuyện này mà thôi!

Dưới sự giải thích của Phương Khải, Nạp Lan Kiệt đăng nhập vào trò chơi.

– Đây… Đây là thứ quỷ gì vậy?

Sau khi tiến vào trò chơi, cảm nhận được thế giới xung quanh vô cùng chân thật, điều khiển một thân thể nhân vật hoàn toàn khác biệt, hoạt động tùy tâm sở dục, Nạp Lan Kiệt hô to một tiếng, trực tiếp choáng váng!

– Trò chơi a.

Phương Khải dùng một ánh mắt khó hiểu đầy khinh bỉ mà nhìn hắn.

– Chẳng lẽ ngươi không phải đến chơi trò chơi?

– Ặc…

Nạp Lan Kiệt bị nghẹn lời, không nói được gì, liên tục gật đầu.

– Đúng, ta đến chơi trò chơi!

Vì không để lộ ra sơ hở, Nạp Lan Kiệt lúng túng chơi tiếp, hắn chọn Thích Khách, sau khi nhìn thoáng qua nhiệm vụ, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên đi ra khỏi doanh địa.

Dùng sức vung kiếm lên vài lần, rồi tiện tay chém ngã một con cương thi, Nạp Lan Kiệt hít một hơi thật sâu, kinh ngạc hỏi:

– Đây là trò chơi? Chân thật như thế?

Dường như hắn chưa đủ nghiền, lại gϊếŧ thêm mấy con quái.

– Tê——-!

Hắn vuốt cằm, nghĩ nghĩ.

– Cái này cũng có chút ý tứ a…

– Bây giờ ta phải làm gì?

Hắn thuận tay mở ghi chép nhiệm vụ ra:

– Gϊếŧ tất cả quái vật trong Tà Ác Động Quật, thu được sự tín nhiệm của lãnh đạo doanh địa?

– Tà Ác Động Quật…? Ta tìm xem…

– Thăng cấp?

– Cái này dùng để làm gì? Cây kỹ năng? Long Trảo? Hổ Kích?

– Bằng vào thân phận của ta, tất nhiên là phải chọn Long Trảo!

– Đây chính là trò chơi mà lão bản nói?

Hắn tháo mũ giả lập xuống, nhìn quanh quán một cái.

Vừa quay đầu ra, hắn chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc làm hắn cực kì sợ hãi!

– Lão… Lão gia tử?! Phúc Lão?!

– Lão bản, cho hai chai Sprite!

Nap Lan Hồng Vũ vừa mở trò chơi vừa nhìn quanh quán nét.

– Mấy tên tiểu tử An Thành hôm nay không đến sao?

– Lão gia tử cũng chơi cái này?

Nạp Lan Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, lần này không chỉ sợ ngây người nữa mà là choáng luôn.

– Hay mấy tên tiểu tử này có chuyên gì?

Nạp Lan Hồng Vũ không vui nói:

– Hôm nay lão phu đang đợi mấy tên tiểu tử này tổ đội đi đánh Andariel, đến lúc mấu chốt lại như xe tuột xích!

– Tổ đội? Cùng một chỗ đánh?

Nạp Lan Kiệt chợt nhớ tới, trước đó Phương Khải có nói là trò này có thể kết nối để cùng chơi với nhau.

Trong lòng Nạp Lan Kiệt hơi động, vội vàng đứng ra hô:

– Lão gia tử, muốn tổ đội thì người thử xem con như thế nào?

– Kiệt nhi?

Nạp Lan Hồng Vũ cười hắc hắc.

– Tiểu tử ngươi đến đây từ lúc nào?

” Tê—–! Hôm nay tâm tình lão gia tử làm sao mà tốt thế? Vậy mà còn há miệng cười?” Nạp Lan Kiệt nghĩ thầm trong long: ” Xem ra hôm nay ta sắp đổi vận!”

Nạp Lan Kiệt vội vàng nói:

– Mới chơi được một lúc, con luyện một cái Thích Khách, vô cùng lợi hại, hơn phẩn nửa quái vật trong động quật vừa bị con dọn dẹp.

– Ồ?

Nạp Lan Hồng Vũ suy nghĩ, nếu như bọn An Thành không đến, lại tìm thêm đội ngũ nữa cũng không tệ, cái chức nghiệp Thích Khách này bây giờ còn không có ai chơi, không biết có lợi hại như vậy thật không?

– Mấy cấp rồi? Trang bị thế nào? Nghề nghiệp gì?

Sau đó Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thấy màn hình hắn, ria mép vểnh lên tại chỗ, đập một cái vào đầu Nạp Lan Kiệt!

– Ngươi mới hai cấp mà con mẹ nó định đi đánh Andariel với lão tử?! Cút!

Trong một tửu điếm ở bên ngoài quán nét, tu sĩ mặc áo choàng đen bỏ áo choàng ra, ngồi xuống một chỗ với mấy tên ăn mặc quái dị, thấp giọng nói:

– Kỳ quái… Đã lâu như vậy rồi, làm sao còn không có tin tức?