Dịch giả: Đường Huyền Trang
Sau khi vào trò chơi, đọc trên màn hình mấy chứ “Xin chờ đợi”, mấy người nhìn mà ngán ngẩm.
– Ngươi xem chủ quán chọn cái gì?
Mấy người phát hiện, Phương Khải cũng chơi cái này, mà chọn là một tên Thánh Kỵ Sĩ cầm kiếm bản rộng cùng với một cái khiên tròn nhỏ.
– Quân đội đặc biệt, đoán chừng tương đương với tinh binh đi.
Mấy người cười ha ha nói.
– Loại nhận vật này mà cũng có người chọn, quả nhiên bình dân chính là bình dân.
Phương Khải co mặt lại:
– Ta con mẹ nó chọn chức nghiệp của ta mà các ngươi cũng nhổ nước bọt?
Bởi vì hôm nay Từ Tử Hinh muốn qua cửa, bởi vậy đến vô cùng sớm, 7h50 đã đến trước cửa quán.
– Đã mở cửa?
Từ Tử Hinh ngạc nhiên, mà càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là, quán này làm sao lại thay đổi hình dạng?
– Không phải đi nhầm chỗ chứ?
Nàng nhìn vào bên trong, thấy Phương Khải đang uống Sprite.
– Không đi nhầm?
Từ Tử hinh nghi ngờ đi vào, phát hiện trên bảng đen xuất hiện thêm không ít đồ mới, tỉ như là trò chơi mới, còn có cả đồ uống?
Trò chơi mới tạm thời không nói đến, dù sao hôm nay nàng cũng muốn qua cửa Resident Evil, nhưng đồ vật như đồ uống, thế mà cũng xuất hiện ở đây?
Nàng chỉ vào bảng đen:
– Chủ quán, Sprite là cái gì? Cho ta thử một chai.
Phương Khải nhẹ gật đầu, đưa cho nàng một chai.
Khi vừa cầm vào chai, Từ Tử Hinh vô thức rụt tay lại:
– Lạnh?
– Có chút lạnh mà thôi, không đóng băng ngươi đâu.
Phương Khải cười nói.
– Vậy ta thử một chút!
Chẳng qua Từ Tử Hinh cũng tin tương Phương Khải, lại thêm việc thích đồ mới, dứt khoát bỏ qua chuyện vừa nãy, trước tiên nếm thử đồ uống ở nơi này.
– Đồ uống ướp lạnh?
Mấy người An Thành nhìn nhau, thời tiết bây giờ nóng bức, quả thật là đồ uống ướp lạnh rất thích hợp.
– Nhắc đến cũng buồn cười, vậy mà cái quán nhỏ này của ngươi cũng học người ta bán đồ uống, loại việc chuyên nghiệp như này, cứ giao cho cửa hàng chuyên nghiệp làm thì tốt hơn!
An Thành cười ha ha một tiếng.
Phương Khải thấy hắn quở trách, nhún vai tỏ vẻ không vui:
– Có muốn mua hay không?
-… Nhắc ngươi lại còn không vui.
Bộ Xa ngồi bên cạnh cũng không cho là đúng, một cái tiểu điếm mà thôi, cũng không phải Thanh Phong Minh Nguyệt Các, thu phí trò chơi đắt còn chưa tính, bây giờ đồ uống cũng đâu phải sở trường của cái tiệm này, vậy mà cũng bán đắt như thế?
– Đồ uống này của ngươi có thể tăng lên tu vi sao? Có thể tăng mấy phần?
Phương Khải lắc đầu nói:
– Không thể.
Thanh niên đội nón bạc cũng cười khẩy nói:
– Chẳng lễ đồ uống này của ngươi có thể tăng ngộ tính? Hay là chữa trị ám tật?
Phương Khải lắc đầu:
– Cũng không thể.
Bỗng nhiên thanh niên đội nón bạc vỗ bàn một cái, thần sắc lạnh lẽo:
– Tiệm này của ngươi cũng thật to gan! Cái này cũng không thể, cái kia cũng vậy, chẳng lẽ một chai nướ© ŧıểυ ngựa lại bán nhiều Linh Tinh đến vậy?
Phương Khải lắc đầu, mặt không thay đổi nói:
– Đồ uống này của ta uống tương đối ngon.
-… Có thể uống ngon ở chỗ nào? Chẳng lẽ còn tốt hơn Ngọc Lộ Tửu của Thanh Phong Minh Nguyệt Các?
Bộ Xa khinh thường nói.
An Thành lấy từ bên hông ra một cái hồ lô nhỏ, khẽ lắc lắc:
– Có thể so sánh được với Ngọc Lộ Tửu của ta?
– Ơ!
Mập mạp Âu Dương Thừa liếʍ môi:
– An huynh còn mang theo Ngọc Lộ Tửu sao? Đây chính là đặc sản của Thanh Phong Minh Nguyệt các đó!
– An huynh cho ta uống một ngụm?
Bộ Xa có chút kích động nói.
– Tất nhiên sẽ có phần của mấy vị huynh đệ.
An Thành nhìn về phía Phương Khải, mặc dù tiểu điếm này cũng có chút môn đạo, nhưng mà đồ uống lại có giá 3 Linh Tinh, làm cho hắn bất mãn, ánh mắt hắn nhìn Phương Khải như nhìn một tên nhà quê chưa qua sự đời.
– Có muốn thử một chút không? Rồi so sánh với đồ uống của ngươi, xem có thấy ngại hay không mà bán với giá 3 Linh Tinh?
Đang khi nói chuyện, Từ Tử Hinh đã cầm ống hút, uống một ngụm Sprite.
Sau khi uống hết, sắc mặt nàng bỗng nhiên thay đổi!
– Thế nào? Cứ nói đi.
An Thành cười nhạo một tiếng.
– Ngươi là người Từ gia hả? Từ gia hổ tướng, trấn thủ biên cương, cũng coi như uy danh hiển hách, uống loại vật này, không sợ mất giá sao?
– Không!
Đôi mắt đẹp của Từ Tử Hinh híp thành một vầng trăng khuyết, tử nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ uống qua đồ uống ngon như thế, chất lỏng trong veo ngọt lạnh rót vào trong cổ, vô số bọt khí nhảy lên trong miệng, giống như là đem ngàn vạn cái vị giác trên đầu lưỡi mở ra! Vị giác dường như được phóng đại gấp mấy trăm lần, làm cho việc trại nghiệm đồ uống vô cùng mỹ vị!
Uống vào một ngụm, làm cho mình có cảm giác như được tắm nước lạnh trong ngày hè nóng lực, toàn bộ lỗ chân lông trên người dường như đều toát ra một luồng khí mát mẻ!
– Quá thoải mái!
Vẻ mặt Từ Tử Hinh tràn đầy cảm giác hạnh phúc, la lớn.
– Thoải mái?
Mấy người có chút không hiểu, vỗ bàn nói.
– Ta thấy ngươi cũng là người có chút thân phận, sao lại diễn kịch giúp tiểu điếm này để lừa chúng ta?
An Thành cũng hừ lạnh nói:
– Lừa bản thiếu, ngươi cũng biết rằng Từ gia các ngươi không trả giá nổi đâu?
– Lừa các ngươi cái gì?
Chỉ thấy Tống Thanh Phong đi từ ngoài vào quán.
– Một ngày Phương lão bản kiếm mấy trăm Linh Tinh, chẳng lẽ lại vì 3 viên Linh Tinh mà lừa các ngươi?
– Ặc…
Mấy người lập tức nghẹn lời.
Tống Thanh Phong lấy một nắm Linh Tinh đặt lên bàn:
– Khó có dịp chủ quán ra đồ mới, cho chúng ta mỗi người một chai.
– Được.
Phương Khải lập tức đưa cho Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu, Hứa Lạc ba người, mỗi người một chai.
Lâm Thiệu cầm trong tay đánh giá:
– A nha, chai làm bằng lưu ly, có ý tứ.
Ngay sau đó ba người đều uống một ngụm, cảm thấy như có một dòng suối mát lạnh chảy từ cổ họng vào toàn thân, dường như mỗi lỗ chân lông toàn thân đều toát ra một cảm giác mát mẻ khoan khoái.
Lâm Thiệu thoải mái, nhìn chai Sprite trong tay:
– Thứ này! Quá con mẹ nó thoải mái rồi! Uống một ngụm, xuyên tim! Uống quá ngon.
– Giống như nhảy vào một dòng suối lạnh để tắm trong ngày nóng.
Hứa Lạc hít một hơi.
– Đồ uống này quá thần kỳ.
– Ta cảm giác có ngàn vạn cái bọt khí nhảy lên trong miệng!
Tống Thanh Phong tràn đầy kinh hỉ, hướng về phía Phương Khải, giơ ngón cái lên.
– Đồ uống này quá mới lạ! Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
– Cho dù uống ngon, có thể so sánh với Ngọc Lộ Tửu sao?
An Thành nhìn biểu lộ của mấy người, cũng có chút dao động, hỏi lại một câu để xác định.
– Chẳng lẽ bản thiếu chưa từng uống qua Ngọc Lộ Tửu?
Tống Thanh Phong khinh bỉ nói.
– Cùng so sánh với Sprite của ta thì là nướ© ŧıểυ ngựa được chưa! Nướ© ŧıểυ ngựa!
– Cái gì mà nướ© ŧıểυ ngựa?!
An Thành vỗ bàn một cái, giận dữ nói.
– Bản thiếu mang tới Ngọc Lộ Tửu chính là rượu đặc biệt của Thanh Phong Minh Nguyệt Các! Uống một ngụm, có thể bằng mười ngày tu luyện! Hương vị càng là nhất tuyệt Cửu Hoa, thời điểm mà đương kim thánh thượng tuần Nam, đều chính miệng tán thưởng rượu này!
– Ba Linh Tinh mà thối, ai hơn ai kém, các ngươi thử một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?
Tống Thanh Phong cười nhạo nói.
– Chẳng lẽ ngay cả 3 viên Linh Tinh mà mấy vị cũng không bỏ ra được sao?
Âu Dương Thừa vứt cho Phương Khải 9 viên Linh Tinh nói:
– Vậy chúng ta thử một chút! Nếu hương vị có thể làm cho chúng ta hài lòng, thì đắt nữa cũng dễ nói, nếu không…
Hắn chỉ An Thành ở bên:
– Vị này chính làn An thiếu thành chủ của Cửu Hoa thành, nếu mà chọc giận hắn, dù cho tên tu sĩ sau lưng ngươi có thế ném Hứa Phúc Uy ra ngoài, nhứng muốn chống đỡ lực lượng của một thành thị, ta khuyên ngươi vẫn nên cân nhắc một chút.
Mặt Phương Khải không chút biểu tình, đưa ba chai Sprite cho ba người.
An Thành vưa uống xong một ngụm, cảm nhận được một dòng nước vô cùng mát lạnh, hỗn hợp với vị chanh thơm ngát, cùng với vô số bọt khí nhay lên trong miệng, như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.
An Thành lập tức choáng váng:
– Đồ uống của một cái quán ven đường mà thôi! Vì sao lại ngon như vậy? Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
– Thế nhưng Ngọc Lộ Tửu là được đại sư trải qua mấy năm nghiên cứu phối phương, thu thập sương của linh hoa ngàn năm, lại gia nhập hơn mười linh dược mới có thể luyện chế thành!
– Đồ uống của cửa hàng ven đường này, chỉ sợ ngay cả nước cũng chỉ là nước bình thường đi.
Phương Khải xem thường nói:
– Sprite đặc chế của bản điếm, sử dụng nước được lấy từ sâu dưới Đại Tuyết Sơn, đã qua dung nham núi lửa dưới mặt đất tôi luyện ngàn năm, trăm năm tuần hoàn, hấp thụ, tinh lọc mà thành…
-…
– Vị ngọt trong đó.
Âu Dương Thừa chỉ vào chai Sprite nói.
– Là mật ong đi… Loại vật này so với mật hoa sơn trà ngàn năm đặc biệt của Thanh Phong Minh Nguyệt Các…
Phương Khải xen lời hắn:
– Đây là mật được ong thu thập từ mật hoa của một loại linh hoa trân quý tên là Băng Tâm, có hiểu quả an thần, tĩnh tâm.
– Còn có bọt khí không ngừng nhảy lên trong miệng các người, là sử dụng pháp khí tiên tiến nén hiệu sất cao, loại pháp khí này được chế tạo vì để chuyên nén bọt khí bên trong đồ uống…
Tất cả mọi người đều quỳ.
Một cái quán nét, mà ngay cả đổ uống cũng được chú ý như thế?
Không để ý, ba người đã uống cạn Sprite từ lúc nào.
Âu Dương Thừa lại tiếp tục lấy ra 9 viên Linh Tinh:
– Cho chúng ta mỗi người một chai.
– Thật xin lôi.
Phương Khải uống một ngụm Sprite, sắc mặt không đổi, quay trở lại vị trí của mình:
– Giới hạn mỗi người mỗi ngày một chai.
– Cái gì?
Chúng ta vừa mới uống sảng khoái, giờ ngươi lại nói không bán nữa?
Ba người nổi giận, An Thành tiến lên nắm lấy cổ áo Phương Khải nói:
– Bản thiếu ra lệnh cho ngươi mỗi ngày đưa một thùng Sprite đến phủ thành chủ, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!
Phương Khải cười nói:
– Ta đếm đến ba, nếu ngươi không buông tay, sẽ coi như gây chuyện.
– An thiếu! An thiếu!
Âu Dương Thừa cùng Bộ Xa vội vàng ngăn cản An Thành, thấp giọng nói:
– Hôm nay chúng ta không mang người đến, hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
-…
An Thành cũng không tính ngu, nhớ tới chuyện của Tiêu Ngọc Luật, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra, sau đó vuốt vuốt cổ áo cho Phương Khải.
Chẳng qua nhìn sắc mặt của mấy người là biết có bao nhiêu buồn bực.
– An huynh… Hay là chúng ta lại uống mấy ngụm Ngọc Lộ Tửu?
Bộ Xa đề nghị.
– Bây giờ còn uống nổi sao!?
An Thành mắng:
– Nướ© ŧıểυ ngựa! Mùi vị kia chính là nướ© ŧıểυ ngựa!
Bọn Tống Thanh Phong cười ha ha, nhìn trong tay còn nửa chai Sprite:
– Đã sớm biết chủ quán sẽ định ra loại quy định kỳ lạ này!
– Lên máy, lên máy!
Mấy người trả tiền, Phương Khải cười gợi ý một câu:
– Trời nóng, Sprite với trò chơi càng hợp nha!
Tống Thanh Phong biêu lộ ra một cái ta hiểu:
– Chạy bản đồ, vượt ải, uống một ngụm, tâm tĩnh như thần.