Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 12: ᛕích Ŧìиh dưới nước

Trong hồ là hình dáng của một nam nhân lõa thể, cả người chìm trong nước, mái tóc dài ướt đẫm chôn sâu trong lòng nước, hai tay hắn vén tóc cao trên trán đầy vẻ thu hút, cơ thể hoàn mỹ bụng tam phiên 6 múi, lộ ra vẻ phong thần tuấn dật chí mạng với phái nữ.

Liễu Vân Nguyệt tim nhỏ đập mạnh, xấu hổ vừa muốn nhìn lại không muốn tiếp tục, cuối cùng liền quay đầu đi nhìn Hạ Nhu Nhi nước miếng đã chảy ra khóe miệng, mắt đang nhìn không chớp, liền khiến Liễu Vân Nguyệt lập tức xấu hổ tức giận bấm bên hông vị tiểu muội một cái.

"Muội là một nữ nhân sao có thể nhìn trộm nam nhân tắm chứ. Thật xấu hổ chết người."

Hạ Nhu Nhi bị nhéo đau, u oán nhìn vị sư tỷ, thần sắc không phục.

"Muội nhìn phu quân mình tắm thì có gì sai chứ."

"Hắn đâu phải phu quân của muội."

Liễu Vân Nguyệt xụ mặt, tức giận trách mắng. Hạ Nhu Nhi không cam lòng yếu thế phản bác.

"Hắn sớm muộn cũng là phu quân của muội. Nếu không phải là hắn thì muội sẽ không gả."

"Ta thật hết nói với muội."

Liễu Vân Nguyệt đau đầu vỗ trán, còn đang định nói gì thì đã thấy Hạ Nhu Nhi đứng dậy, nhìn vào bóng dáng nam nhân kêu lên rồi lao tới.

"Phu quân, để thϊếp giúp chàng tắm rửa a."

"Nhu Nhi, đợi đã."

Liễu Vân Nguyệt kinh hãi kéo lại áo ngắn của Hạ Nhu Nhi, có một loại cảm giác sợ bị bắt tang, nàng mạnh mẽ túm lấy áo vị tiểu đường muội nhưng không ngờ lại bị Hạ Nhu Nhi kéo ngược lại, cả hai cùng ngã xuống hồ.

Bõm...

Do cả hai đều ở gần bên hồ nên chỉ một cử động liền ngã xuống, hai thân ảnh yểu điệu đều chìm trong nước, quần áo dính nước dính chặt cả lên da thịt, hình ảnh mỹ lệ chỉ khiến nam nhân chảy hết máu mũi.

Dạ Khinh Ưu dù biết có người đang nhìn nhưng hắn không quan tâm, dù sao đối phương cũng là mỹ nữ cho mấy nàng chút tiện nghi. Hắn còn nghĩ mấy nàng nhìn xong sẽ đi thật không ngờ bạo gan nhảy xuống tắm cùng a.

Hắn lấy khăn che đi hạ thể, cũng không muốn bị vị sắc nữ ngắm nhìn chỗ quan trọng, lại chuyển dời thân ảnh đứng trước mặt hai nữ tử ướŧ áŧ, một bộ cười lại như không.

"Có phải nhìn rất thích không."

Hạ Nhu Nhi mê say nhìn hắn, không tự chủ được gật đầu, tức thì liền không có liêm sỉ đứng dậy liếʍ môi đầy mê hoặc.

"Phu quân, có phải chàng cũng muốn nhìn."

"Đừng gọi ta là phu quân."

Dạ Khinh Ưu rất không thích cau hàng lông mày, hai mắt nhìn vào thân thể mọng nước đầy dụ hoặc của Hạ Nhu Nhi một lát rồi chuyển sang Liễu Vân Nguyệt, một bộ hỏi như lẽ đương nhiên.

"Có phải nàng cũng muốn ta nhìn."

"Không có... Ta..."

Liễu Vân Nguyệt mặt lúc này đỏ như ớt, xấu hổ ngập ngùng muốn bào chữa nhưng lại không kiếm ra lời để nói, chỉ có thể quanh co vài chữ. Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên tiến sát tới gần mặt nàng, hai mặt cách nhau một bàn tay.

"Nếu nàng muốn chúng ta cũng có thể tắm uyên ương."

"Ta... ta... không... ..."

Liễu Vân Nguyệt rất muốn từ chối nhưng không hiểu sao lại không phát ra lời được, đặc biệt khi cảm nhận khí tức nam tử ma mị đầy thu hút của hắn, ánh mắt mạnh mẽ đầy tà khí, một gương mặt đẹp đẽ không chút da^ʍ ý. Mà Hạ Nhu Nhi ở bên cạnh nhìn hai người như hóa đá, có một loại cảm giác bị đả kích, như trẻ con nũng nịu đi tới để bộ ngực chà sát cánh tay hắn lay lay.

"Ta cũng muốn tắm uyên ương."

"Tắm một mình đi."

Dạ Khinh Ưu tay vỗ nhanh một cái, thân thể Hạ Nhu Nhi liền mềm xuống, cả thân thể ngã xuống nước bất tỉnh.

"A, Nhu Nhi."

Thấy Hạ Nhu Nhi chìm trong nước làm Liễu Vân Nguyệt phát hoảng, Dạ Khinh Ưu biết nàng quan tâm liền nhanh tay ôm lấy thân thể mềm oặt của Hạ Nhu Nhi để nàng ta nằm ngay ngắn trên bờ, rồi mới quay lại nở nụ cười.

"Bây giờ chúng ta có thể chính thức làm một đôi uyên ương rồi."

"Nha... Không muốn..."

Không cho Liễu Vân Nguyệt phản đối, Dạ Khinh Ưu hai tay nắm lên bầu ngực cách hai lớp vải ướt ra sức xoa bóp, miệng hắn hướng tới hôn lấy cần cổ nàng, chiếc lưỡi liếʍ quanh một vòng.

"Ưʍ... Đừng..."

Liễu Vân Nguyệt phản kháng yếu ớt, hai tay mềm yếu cố đẩy hắn ra nhưng càng giống hơn tình nhân đang vuốt ve cơ ngực trên người lang quân, hai mắt nàng long lanh nhắm lại, kɧoáı ©ảʍ từ bộ ngực truyền đến làm nàng mụ mị đầu óc, cổ trắng nàng nhột nhột không ngừng hé ra đôi môi ngậm đào rêи ɾỉ.

"Ân... A... Đừng... A... Ưʍ..."

Mặc dù cách một lớp vải vẫn cảm nhận được hai ngực tròn của nàng nhưng cảm giác vướng víu làm Dạ Khinh Ưu rất khó chịu, hắn kéo mạnh vai áo để lộ xương quai xanh trắng ngần, bờ vai gầy yếu tạo nét thu hút đặc biệt.

Hắn mạnh bạo kéo nửa thân thanh y xuống giữa thân, kéo luôn chiếc yếm màu xanh thanh nhã ném sang một bên, một bộ ngực trắng như hoa bưởi lại to lớn bung nẩy vô cùng hại mắt đều lộ ra trước mặt Dạ Khinh Ưu.

Thấy mỹ nhân vẫn đang trong trạng thái yếu đuối, hắn không chút chờ đợi ngậm lên một bên núʍ ѵú cứng rắn vừa hút lại xoa nắn bên còn lại, động tác vừa ôn nhu lại tinh tế đầy sự hưởng thụ.

"A... Đừng... gặm... Ưʍ... a... đừng... mυ'ŧ... a... Ân... Thật... lạ..."

Liễu Vân Nguyệt bị hắn tra tấn hai bầu ngực, miệng không ngừng hút chặt hai núm như muốn hút lấy sữa ngọt từ bên trong dù biết hiện tại nàng không thể có. Nàng nhắm ghiền mắt sung sướиɠ rêи ɾỉ từng đợt, hai tay không kiềm được ôm chặt lấy đầu hắn in lên hai bầu ngực để hắn càng hút mạnh thêm.

Dạ Khinh Ưu đẩy đầu lưỡi co quanh núʍ ѵú nàng, hai tay ôm lấy bầu ngực bóp lấy liên hồi, hai bầu vυ' trắng mang theo từng đợt nhiệt lượng làm toàn thân tâm linh nàng run rẩy, hai chân không giữ nổi thăng bằng khập lại như muốn ngã xuống, nếu không phải được hắn đỡ lấy thì nàng đã quỵ xuống rồi.

"Mỹ nữ, thoải mái không."

"Ưʍ... A... không có..."

Liễu Vân Nguyệt mơ màng nhưng vẫn còn giữ một bộ phận thanh tỉnh, ra sức quay đầu đi giấu đi tia thẹn thùng, mà Dạ Khinh Ưu thì hiểu nàng da mặt mỏng không tiện phát tát, nhìn vào thanh y đã lộ hơn nửa liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ, triệt để định đè nàng xuống trực tiếp lột bỏ quần áo thì bất ngờ những tiếng bước chân, cười nói thanh thúy khiến Liễu Vân Nguyệt biến sắc định vội vã mặc lại y phục thì bị cánh tay nam nhân ôm chặt lấy.

"Ưʍ... Không muốn..."

"Đừng sợ. Không ai phát hiện đâu."

Giọng nói trầm ấm khiến lòng Liễu Vân Nguyệt mềm lại, tùy ý cả người ngã lên thân thể hắn. Mà tiếng nói cười của đám nữ nhân càng gần lại khiến nàng từ u mê lập tức thanh tỉnh, nhìn hắn cầu xin.

"Dừng ở đây có được không. Ta không muốn bọn họ bắt gặp."

Lời nàng vừa dứt thì 4,5 bóng dáng mềm mại cười nói xuất hiện, các nàng vừa đi vừa tinh nghịch mà trên thân chỉ mỏng một lớp nội y khiến mỹ cảnh càng thêm tươi mát.

"Mấy muội xem, nước ở đây thật trong."

"A. Nhìn thật đẹp, chúng ta tắm thêm lần nữa đi."

"Ấy. Sao Hạ sư muội lại nằm đây."

Phát hiện Hạ Nhu Nhi nằm trên đất, đám tỷ muội nhao nhao gọi nàng, lắc lắc, kêu hô khiến tiểu mỹ nữ từ trong mơ hồ tỉnh lại, mắt ngơ ngác nhìn quanh.

"A. Phu quân cùng Liễu sư tỷ đâu rồi."

Nghe nàng hét lên, đám tỷ muội cảm thấy kỳ quái, tò mò hỏi.

"Muội có ý trung nhân à."

"À, không... Ý muội là có lẽ Vân Nguyệt tỷ tỷ có lẽ đi với phu quân rồi."

Biết mình lỡ lời, Hạ Nhu Nhi vội vàng bào chữa, mà đám tỷ muội cũng không quá tò mò đối với việc Liễu Vân Nguyệt có ý trung nhân chỉ xem như lời đùa vì các nàng hiểu rất rõ tính cách vị sư tỷ này, đám tỷ muội tiếp tục cười đùa cởi luôn áσ ɭóŧ trên thân nhanh chóng kéo nhau xuống hồ tắm. Hạ Nhu Nhi cũng lột bỏ y phục, mắt đảo quanh tìm kiếm nhưng không hề thấy gì liền thất vọng chạy ra cùng một đám nữ nhân hùa náo.

Mà lúc này Dạ Khinh Ưu đang cùng Liễu Vân Nguyệt chìm trong nước, hai bờ môi uốn éo lấy nhau, miệng không ngừng tham lam hút lấy dưỡng khí từ đối phương. Dạ Khinh Ưu thì đã không còn loại nhu cầu như cần hít thở, tùy ý để đầu lưỡi mềm mỏng như con lươn chui vào miệng hắn khuấy đảo.

Chìm trong dòng nước, hắn có thể thấy mấy bờ mông tròn trịa cong vυ't đầy đủ hình dạng nhún nhẩy trong hồ, đôi khi nhìn thấy một đám lông mao có dài có ngắn, có rậm rạp cũng có cái thưa thớt. Mà phía bên dưới từng thiếu nữ là khe âʍ ɦộ hồng hào có độ dày không đồng đều, khe thịt có hẹp có nhỏ không chút che đậy tất cả đều bày ra trước mắt.

Dạ Khinh Ưu vô cùng kích động, hai tay luồn vào trong quần dài cùng chiếc qυầи ɭóŧ đã dính sát rạt da thịt Liễu Vân Nguyệt tìm khe động của nàng. Hắn chạm vào một đám lôиɠ ʍυ mềm mượt khá rậm, tay không ngừng ve vυ't bên trên lớp lông, mà tay kia thì để sau mông nàng xoa bóp hai nhục đồn vừa căng vừa đầy không thua kém gì ngực của nàng.

Mỹ nữ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội, miệng không ngừng ú ớ không thể nói, chỉ còn cách để lưỡi nhỏ phát tiết trong miệng hắn ra sức nút lấy đầu lưỡi hắn mà nuốt và quấn như một đôi tình nhục.

Hắn chuyển tay xuống khe thịt hẹp bên dưới, chạm lấy hạt le hồng hào nhìn không thấy dáng lờ mờ hiện ra qua quần dài ẩm ướt, hắn vo vo chơi đùa như hạt đậu nhỏ làm nó rung rung mẫn đỏ đầy nhạy cảm.

Nhục côn đã cứng rắn cọ sát lấy hạ thân mỹ nữ, không chút che đậy để đầu rùa to lớn bạo lộ ra ngoài, hắn dùng tay còn lại bắt lấy hai cánh tay nàng để bàn tay nàng nắm chặt nhục côn cứng lại nóng như thiêu của hắn.

Liễu Vân Nguyệt là lần đầu cầm lấy một vật cứng của nam nhân, vừa sợ hãi lại tò mò hai tay vụng về vuốt ve, bàn tay mềm mại di động lên xuống cùng với độ lạnh của nước khiến côn ŧᏂịŧ nam nhân chịu nhiều loại cảm giác, theo nhịp tay nàng di chuyển mà giật giật nở rộng đầu quy.

Hai tay hắn vồ vã hoạt động, tay trái xoa nắn không ngừng trên bờ mông mỹ nữ, tay phải chơi đùa hạt nhỏ rồi chuyển hướng đưa mấy ngón tay ra vào huyệt động chật hẹp của Liễu Vân Nguyệt khiến đầu lưỡi nàng trong miệng hắn dữ dội di động đánh khắp khoang miệng.

Không biết qua bao lâu cơ thể Liễu Vân Nguyệt co giật mạnh mẽ, từ đầu ngón tay hắn đón nhận từng luồng khí lưu nóng ấm nhanh chóng trào ra hòa vào dòng nước.

Đám tỷ muội Cung Di Thiến cuối cùng cũng đã tắm đủ, tất cả leo lên bờ mau chóng mặc lại y phục, Hạ Nhu Nhi cũng đi theo sau, lúc đi ngang qua liền nhặt được một mảnh vải màu xanh, nhìn ra đây là một cái yếm. Hạ Nhu Nhi đầu óc mơ hồ nhớ tới đây là của Liễu sư tỷ, cả người đờ ra lập tức hiểu ra vị đường tỷ của nàng vụng tình một mình rồi, có chút oán giận đường tỷ ích kỷ vụиɠ ŧяộʍ không rủ nàng nhưng hiện cũng không có người phát tiết đành hậm hực cầm cái yếm rời đi cùng đám tỷ muội Cung Di Thiến.

Qua một lúc lâu từ phía dưới hồ xuất hiện bóng dáng 2 người, Liễu Vân Nguyệt cùng với Dạ Khinh Ưu hôn môi gần nửa canh giờ miệng đã mỏi nhừ được dịp tách ra tham lam hít thở không khí trong lành, thiếu nữ ánh mắt mang theo phức tạp cùng xấu hổ nhìn nam nhân.

Dạ Khinh Ưu một hồi vuốt ve, côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng rắn, nhìn trong tay chút dâʍ ŧᏂủy̠ còn dính lại liền bôi lên thân dương căn, tay không ngừng tự khuấy động nhìn thân thể mê hoặc của mỹ nữ, đến khi đạt tới đỉnh điểm liền nhắm ngay hướng thân thể Liễu Vân Nguyệt phun ra dòng dung nham nóng hổi.

Bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy tóc, mặt mũi chảy xuống bộ ngực, Liễu Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn đám chất thủy màu trắng bám trên thân thể xấu hổ vội vã lau đi, mà hắn lại không muốn lãng phí tinh hoa của mình, tay gom góp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhét vào miệng nhỏ nàng.

"Ngô... Ưʍ... ưʍ..."

Liễu Vân Nguyệt cũng là hết cách đành phải nuốt thứ dịch chất của hắn, có một mùi vị kỳ lạ khiến nàng có chút khó khăn nuốt hết vào người.

Đến khi hoàn toàn nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn đút cho nàng mới khó khăn mở miệng, mắt mơ màng long lanh không rõ ràng, lưỡi đỏ hồng chui ra khỏi khoang miệng sau khi cuốn hết đống tinh hoa nam nhân vào người.

Sau lúc này nàng mới tỉnh táo, lập tức xấu hổ không biết phải nói gì, chỉ muốn tìm một chỗ chui xuống cho đỡ nhục, không nghĩ tới bản thân nàng lại làm ra những hành động như vậy.

Dạ Khinh Ưu biết nàng đang xấu hổ, cũng không có hứng thú ở lại, hai tay bóp ngực nàng niết núʍ ѵú một cái rồi rời đi.

Nam nhân đi rồi Liễu Vân Nguyệt mới có thể tự mình tắm rửa lần nữa rồi thay một bộ y phục mới, sạch sẽ tươm tất quay lại chỗ Cung Di Thiến.