Sủng Ái Cả Đời

Chương 27: Nhớ anh không?

Edit: Xuyến Xuyến

Beta: Đại Bàng

🥕🥕🥕🥕🥕🥕🥕

Lúc đến phòng học thì tiết thứ nhất đã qua hơn nửa, Chu Tương Tương xấu hổ gõ cửa phòng học.

Trên bục giảng giáo viên Anh ngữ nghiêng đầu qua, thấy là Chu Tương Tương, tính tình vẫn ôn hòa, "Bạn học Chu, tại sao lại đến muộn vậy?"

Chu Tương Tương đỏ mặt, "Thưa thầy, em... Em bị tiêu chảy..."

Giáo viên Anh ngữ gật đầu, "Được rồi mau vào đi."

Chu Tương Tương vội vàng chạy vào phòng học, còn chưa kịp ngồi xuống, thì nghe giáo viên Anh ngữ trên bục giảng nói: "Thời tiết ngày hè nóng, rất dễ bị đau bụng, các em bình thường ăn ít đồ lạnh một chút, sắp lên lớp mười hai, việc học quan trọng, mọi người cố gắng chăm sóc tốt bản thân mình, một khi ngã bệnh, không chỉ mình chịu thiệt mà còn làm trễ nãi việc học tập. Bạn học Chu Tương Tương chính là ví dụ, bình thường chưa bao giờ đến trễ, vừa đau bụng thì đã mất nửa tiết."

Nói xong lại nhìn về phía Chu Tương Tương, nói: "Chu Tương Tương, em đợi tí nữa hết giờ học thì hỏi bạn mượn vở chép lại, thầy vừa mới nói một kiến thúc vô cùng quan trọng, em đừng để mất bài rồi không theo kịp nhé."

"Đã rõ, thầy Triệu." Chu Tương Tương vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lan tới cổ.

Thầy giáo tiếp tục giảng bài. Chu Tương Tương vội vàng đem sách vở ra, tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn lên bục giảng.

Vốn dĩ cô rất muốn chuyên tâm nghe giảng, đang nghe thì không tự giác mà bắt đầu thất thần, trước mắt tất cả đều là khuôn mặt Phó Tranh, bộ dáng anh vừa mới hôn môi cô, nhiệt độ đôi môi khi đặt trên môi cô, đến bây giờ vẫn nóng hổi như cũ.

Nghĩ tới, cả khuôn mặt đều nóng lên.

Hạ Hoan Hoan ngồi bên cạnh trông thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Tương Tương, nhỏ giọng khẽ hô, "Trời ạ, Tương Tương, mặt cậu đỏ quá!"

Chu Tương Tương giật mình, vội vàng bịt miệng Hạ Hoan Hoan, "Cậu đừng nói lớn quá!"

Chu Tương Tương sốt ruột vội vàng nhìn lên bục giảng, thầy giáo đang viết bảng. Cô thở phào nhẹ nhõm, mới buông Hạ Hoan Hoan ra.

Vẻ mặt Hạ Hoan Hoan mờ ám nhìn cô, thừa dịp thầy giáo đang viết bảng liền nhỏ giọng nói với Chu Tương Tương, "Tương Tương, vừa rồi cậu không phải là bị tiêu chảy đúng không? Nói, có phải hay không đi vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò với ai!"

"Không... Không có..."

"Hừ hừ, cậu cứ gạt tớ đi, lúc tớ đến trường thì thấy cậu và Phó Tranh đang ăn sáng ở cửa tiệm bánh bao đối diện trường học đó."

Chu Tương Tương sững sờ, biết là không gạt được, mới nhỏ giọng nói: "Chỉ... Chỉ là ăn bữa sáng mà thôi."

"Phải không? Thế tại sao tớ lại thấy Phó Tranh hôn cậu?"

Chu Tương Tương chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hạ Hoan Hoan.

Hạ Hoan Hoan trong mắt rõ ràng vui vẻ sâu hơn, che miệng cười trộm, "Tương Tương, nói yêu đương phải mời ăn kẹo nha."

Nửa tiết còn lại, một chữ Chu Tương Tương cũng không nghe vào.

Vừa hết tiết học, mượn vở bạn học, vừa nhìn vở ghi chép lại vừa lý giải.

Lâm Tây Nham cầm sách tới, nhiệt tình nói với Chu Tương Tương:"Tương Tương, vừa nãy kiến thức trọng tâm mà thầy Triệu nói tớ đã ghi lại trong sách, rất cặn kẽ, cậu không hiểu chỗ nào, có thể hỏi tớ, tớ giảng lại cho cậu."

Chu Tương Tương vội vàng ngẩng đầu lên, "Cảm ơn cậu, bạn học Lâm. Chỉ là, tôi ghi lại là được rồi, những kiến thức này tôi có thể hiểu được."

"Vậy được rồi." Lâm Tây Nham có chút mất mát, cơ hội lấy lòng nữ thần cứ như vậy biến mất.

Cậu ta gượng cười, lại nói: "Đúng là Tương Tương của chúng ta thông minh như vậy, khẳng định vừa nhìn đã hiểu."

Chu Tương Tương lễ phép nở nụ cười, không biết nên nói cái gì.

Đang chuẩn bị tiếp tục chép bài, đột nhiên Hạ Hoan Hoan ở cửa phòng học kêu to, "Tương Tương! Phó Tranh nhà cậu đến tìm!"

Giọng nói Hạ Hoan Hoan rất to, toàn bộ người trong phòng học đều nghe thấy, tất cả đều nhìn sang Chu Tương Tương.

Hạ Hoan Hoan này thật là...

Chu Tương Tương cực kỳ ngượng ngùng, trong nháy mắt mặt liền nóng lên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Tương Tương chân trước vừa đi, lớp học lại là một trận sôi nổi.

"Này, tại sao ngày nào Phó Tranh cũng đến tìm Chu Tương Tương vậy? Tây Nham, thật sự thì Chu Tương Tương và tên Phó Tranh lưu manh có cái gì đó đúng không?" Một người bạn của Lâm Tây Nham đi tới, đôi mắt nhìn quanh ngoài cửa sổ.

Chân mày Lâm Tây Nham nhíu chặt, nặng nề hừ một tiếng, "Tôi thấy, chắc chắn là tên Phó Tranh lưu manh kia quấn quít lấy Tương Tương, Tương Tương làm sao có thể thích loại người như Phó Tranh được! Cậu ta từ đầu đến chân, có chỗ nào xứng đôi với Tương Tương của chúng ta?!"

Người bạn của Lâm Tây Nham sờ sờ mũi, thành thật nói, "Chỉ có điều Phó Tranh lớn lên đẹp trai, chẳng phải nữ sinh đều thích nam sinh có dáng dấp đẹp trai sao?"

Lâm Tây Nham trừng người bạn kia một cái, tức giận nói: "Cậu có ý gì hả? Chỉ có mấy nữ sinh ngu ngốc mới thích cái vẻ bề ngoài thôi!"

"..."

Chu Tương Tương đỏ mặt từ trong phòng học chạy ra nhưng không nhìn thấy Phó Tranh.

Cô sững sờ, Hoan Hoan sẽ không lừa cô chứ?

Đang nhìn xung quanh, đột nhiên một hơi thở ấm ấp thổi vào trong lỗ tai cô, "Đang tìm anh?"

Giọng nói khàn khàn của Phó Tranh vang lên ở bên tai Chu Tương Tương, mang theo một tia cười khẽ.

Đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói, Chu Tương Tương giật mình theo bản năng quay đầu lại.

Phó Tranh đã ở phía sau cô, hơi cúi người, môi kề bên lỗ tai của Chu Tương Tương.

Bỗng nhiên Chu Tương Tương quay đầu lại, môi vô ý cọ qua gò má anh.

Chu Tương Tương mở to hai mắt nhìn, môi dường như đã tê dại.

Phó Tranh bật cười khúc khích, "Chu Tương Tương, em đây là muốn làm gì?"

Mặt anh tràn đầy ám muội nhìn Chu Tương Tương, giơ tay sờ soạng vị trí vừa bị Chu Tương Tương hôn, cười nhẹ nói: "Nhìn không ra nha, vợ lại nhiệt tình như thế?"

Chu Tương Tương bị Phó Tranh giễu cợt đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn anh, hung hăng đạp anh một cước.

Phó Tranh "Ai da" một tiếng, chân sau nhảy dựng lên, kêu to, "Chu Tương Tương, em mưu sát chồng!"

"Trời ơi! Anh đừng la to!" Chu Tương Tương bị dọa sợ vội vàng che miệng anh lại, khuôn mặt nóng đến mức có thể nấu chín trứng của một con gà!

Hết giờ học, trên hành lang đều là học sinh. Chu Tương Tương xấu hổ vô cùng, hận không thể đào cái hố đem mình giấu đi.

Không chỉ có xấu hổ, còn sợ hãi, giống như đang làm việc trái với lương tâm.

"Anh đừng kêu bừa bãi." Giọng nói Chu Tương Tương mềm nhũn vài phần, nhìn Phó Tranh với ánh mắt hơi có chút bất đắc dĩ.

Phó Tranh bị che miệng, cười khẽ, hôn một cái.

Lòng bàn tay Chu Tương Tương như bị phỏng, cuống quít thả tay xuống, hoảng hốt nhìn xung quanh.

Phó Tranh nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, em đừng có làm như đang đi ăn trộm vậy, thả lỏng chút nào."

Chu Tương Tương mím môi, hỏi anh: "Sao anh tới đây?"

"Nhớ em."

Chu Tương Tương: "..."

Phó Tranh cúi đầu, nhìn Chu Tương Tương, đôi mắt tỏa sáng, "Nhớ em, không được sao?"

Một câu "Nhớ em" của Phó Tranh, Chu Tương Tương nghe được trong lòng như nai coi chạy loạn, thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa mới gặp mà."

"Nhưng anh lại nhớ em rồi." Giọng nói Phó Tranh nhẹ nhàng như một mảnh lông vũ quẹt nhẹ vào trái tim Chu Tương Tương, làm cho trái tim cô trở nên mềm mại.

Cô cắn môi, giọng nói nhỏ hơn vài phân, "Em biết."

Phó Tranh cười, "Em biết? Chu Tương Tương, em coi đây mà là câu trả lời sao?"

Chu Tương Tương nhấp môi, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tranh, đôi mắt thạch anh sáng lên, "Anh muốn em trả lời thế nào?"

Ánh mắt Phó Tranh sâu đậm, "Nói em cũng nhớ anh."

Chu Tương Tương trong lòng giật mình, thẹn thùng cắn môi.

Ánh mắt Phó Tranh rơi trên môi của Chu Tương Tương, ánh mắt sâu hơn vài phần, "Nhớ anh không, hửm?"

Trong lòng Chu Tương Tương nhảy rầm rầm rầm, ánh mắt bối rối nhìn loạn khắp bốn phía.

Phó Tranh thấy cô không đáp liền thúc giục, "Nói nào, hửm? Mau nói."

Chu Tương Tương bị thúc giục, cuối cùng gật đầu một cái, ấp úng trả lời, "Nhớ... Nhớ..."

Phó Tranh cười thỏa mãn, xoa xoa đầu Chu Tương Tương, "Vợ ngoan quá."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, các bạn học đều trở lại phòng học, Chu Tương Tương vội vàng thúc giục Phó Tranh, "Anh mau trở về lớp học đi."

Phòng học của Phó Tranh ở trên lầu, đi lên cũng mất gần một phút.

Phó Tranh không chịu đi, thở dài, "Ôi, luyến tiếc làm sao, anh lại chờ lát nữa rồi đi."

"Không được, đi học, anh đã hứa với em phải học thật tốt." Chu Tương Tương vừa nói vừa đẩy Phó Tranh.

Trên hành lang, cơ bản học sinh đều đã vào lớp hết rồi.

Chu Tương Tương đẩy Phó Tranh đẩy tới chân cầu thang, "Mau lên đi, học cho thật tốt."

Phó Tranh cong môi cười, "Biết rồi, bà quản gia."

Chu Tương Tương trừng mắt liếc anh một cái, lười phải ba hoa với anh, "Mau lên đi."

"Ừ, đã biết."

Hai tay Phó Tranh bỏ trong túi quần, lưu luyến bước từng bước lên lầu.

Chu Tương Tương đứng ở đầu cầu thang, "Đừng nhìn nữa, mau lên đi."

"Chao ôi."

Phó Tranh nghe lời đi lên lầu.

Thấy Phó Tranh lên lầu, Chu Tương Tương mới xoay người, đi về phía lớp học.

Vừa đi được hai bước thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Phó Tranh từ trên lầu chạy xuống, "Chu Tương Tương!"

Chu Tương Tương quay đầu lại, "Sao, làm sao vậy?"

Phó Tranh bước nhanh tới, không nói gì, nâng mặt Chu Tương Tương lên, cúi đầu liền hôn một cái.

Môi bị lấp kín thật mạnh rồi buông ra, tốc độ cực nhanh.

Chu Tương Tương hơi giật mình nhìn Phó Tranh, cả người đều ngốc ra.

Phó Tranh cong môi cười, "Vừa nãy quên mất."

Chu Tương Tương lấy lại tinh thần, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, bối rối nhìn xung quanh.

Thấy không có giáo viên, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn là có chút hơi sợ, "Phó Tranh, anh về sau đừng làm như vậy."

Phó Tranh nhìn bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của Chu Tương Tương, cười khúc khích, lại nói: "Buổi trưa anh có trận đấu bóng rổ, em đến cố vũ cho anh."

Chu Tương Tương nhìn anh, "Buổi trưa sao?"

Phó Tranh gật đầu, "Ừ, em tới xem, đấu bóng rổ xong, chúng ta đi ra bên ngoài ăn cơm."

Chu Tương Tương nói: "Nhưng mà buổi trưa em đã đồng ý đi với Hoan Hoan ra ngoài mua đồ rồi."

Phó Tranh: "Vậy em mua xong thì đến đây."

"Có thể sẽ hơi trễ."

"Không sao, em tới là được."

Chu Tương Tương do dự một chút, gật đầu, "Em biết rồi, em với Hoan Hoan mua đồ xong thì tới."

Phó Tranh cười rồi xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu, "Vợ ngoan quá."

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ thật là đáng yêu, mỗi ngày đều muốn hôn vợ mười nghìn lần O(∩_∩)O