Lúc nam Nhược về đến nhà, Ngô Già và Kha Khả đều đã ngồi ở bên trong chờ cô.
Nhìn thấy cô đi vào, Ngô Già lo lắng đứng lên, “Ôi, bà cô của tôi ơi, sao em có thể một mình đi bệnh viện chứ?”
Nam Nhược lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đặt trên tủ để giày.
“Yên tâm. Em đã đeo khẩu trang với đội mũ rồi, người khác không nhận ra em đâu. Hơn nữa, em cũng chưa nổi tiếng đến mức độ đó.”
“Cô Nam, có phải đối với đối với tên tuổi của mình em đã có sự hiểu lầm nào đó chăng? Tuần trước《Magazine》 vừa phát hành, em lại lọt vào vòng nhiệt sưu rồi. Lúc này chính là thời khắc cư dân mạng bàn tán sôi nổi nhất. Nếu gặp phải người vừa mới xem xong tạp chí, rồi chụp hình em đăng trên weibo, khẳng định rằng tin tức sẽ được phát tán. Em chớ có xem thường khứu giác của đám chó săn kia.”
Nam Nhược cũng không mấy quan tâm, nhún vai nói, “Kể cả như thế thì không phải vẫn còn bộ phận quan hệ công chúng của công ty sao?”
“…” Ngô Già thật sự cạn lời rồi.
Kha Khả đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, khó hiểu hỏi: “Nam tỷ, nên kiểm tra, ngày hôm qua đều đã làm rồi. Như thế nào chị còn đi bệnh viện nữa?”
“Chị không phải đi kiểm tra, chính là đi hỏi xem những chuyện sau này cần phải chú ý thôi.”
“Hả?”
Cô ngẩng đầu nhìn Ngô Già đang đứng trước mặt mình, nhìn vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô ấy, nói: “Già tỷ, em quyết định, em muốn sinh đứa bé này ra.”
Ngô Già cũng không lấy làm bất ngờ, “Chị đã sớm biết.”
Nam Nhược là một người rất coi trọng tình thân.
Bằng không, khi trước lúc cô vừa mới tới Mỹ, sẽ không bị Vãn Thanh Ngưng bức đến phát điên, còn mắc bệnh trầm cảm, phải điều trị rất lâu mới có thể hồi phục.
“Vậy thì tốt.” Nam Nhược gục gặt đầu, “Lúc trước em có nói với chị, lịch trình của em cần điều chỉnh lại.”
“Em yên tâm đi, có thể cắt bớt lịch trình, chị đều đã báo cho công ty. Tới lúc đó sẽ do công ty đứng ra trực tiếp liên lạc. Có điều chị phải nhắc em một chuyện. Lịch trình ba tháng tới của em đều đã được xếp đầy. Một số công việc này có tính khẩn cấp, chị sợ sẽ không đẩy chúng xuống được, vì vậy đoán chừng mấy tháng này em phải vất vả rồi.”
Nam Nhược gật đầu, “Không sao. Em cũng muốn nói với chị, không đẩy được thì thôi, cứ dựa theo lịch trình sắp xếp sẵn mà làm. Em cũng không thể bởi vì sinh con mà dẹp hết toàn bộ công việc qua một bên. Hơn nữa, bây giờ em cũng không còn nghén nhiều như đợt bửa nữa rồi, thừa dịp bụng em còn chưa bao lớn, có thể làm đều làm hết đi, như vậy cũng tốt.”
Tuy rằng Ngô Già chưa kết hôn, nhưng có không ít bạn bè và người thân bên cạnh từng sinh con. Đối với loại chuyện mang thai sinh nở này, xem như cô ấy cũng biết chút đỉnh.
“Em mang thai còn chưa được ba tháng đâu, thai nhi vẫn chưa ổn định. Vẫn là nên chú ý một chút.”
Nam Nhược gục gặt đầu.
“Tiểu Nam, chuyện này em có định nói cho Vãn Thanh Ngưng không?” Ngô Già hỏi.
Cô ngước mắt, không lập tức trả lời mà nhìn vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ngô Già.
Nói là nhất định phải nói rồi.
Nhưng Nam Nhược có thể tưởng tượng ra, cái thời khắc Vãn Thanh Ngưng biết chuyện, phản ứng của bà sẽ như thế nào.
Vì vậy, cô vẫn đang suy nghĩ, nên tìm cơ hội như thế nào, chính miệng nói cho Vãn Thanh Ngưng.
Cô còn chưa kịp trả lời, bên ngoài cửa đã truyền đến âm thanh phá cửa “Rầm rầm rầm!”
Đúng. Là tiếng phá cửa.
Tựa hồ có một cây gậy gỗ hết lần này đến lần khác nện “Rầm!” lên cánh cửa.
Nam Nhược ngồi trên ghế sofa cũng cảm giác được, sàn nhà đang rung lên.
Kha Khả ngồi co ro trên ghế sofa ngay cạnh cô, hỏi: “Ai vậy, ai mà khủng bố như vậy?”
Nam Nhược đảo mắt, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Cô bình tĩnh nhìn cánh cửa bên ngoài huyền quan.
Ngô Già xem hiểu vẻ mặt của cô, đứng lên, nhẹ nhàng đi tới. Đầu tiên là thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện người bên ngoại quả nhiên là Thẩm Ý Đông.
Cô ấy “Kẹt” một tiếng kéo cửa ra tạo thành một cái khe.
Người bên ngoài bỗng nhiên đưa tay đem cửa đẩy ra, làm Ngô Già sợ hết cả hồn, lập tức bước lui về phía sau mới tránh không bị cửa va vào.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cặp mắt hung tợn của Thẩm Ý Đông thì, không hiểu sao Ngô Già cảm thấy sau lưng ướt đẫm.
Đôi môi cô ấy run rẩy, có mấy lời chưa kịp hỏi, Thẩm Ý Đông đã đi vòng qua cô cô bước tới phía trước ghế sofa trong phòng khách.
Một tay anh chống hông, dường như rất tức giận.
Ngô Già trông theo bóng lưng anh, có cảm giác như nhìn thấy một bó liệt hỏa đang bừng bừng cháy. Cảm thấy ù ù cạc cạc chết rồi.
Thẩm Ý Đông nhìn gương mặt thờ ơ của Nam Nhược chòng chọc, “Tôi có lời muốn nói với Nam Nhược, mong hai người rời đi trước.”
Nam Nhược ngơ ngác, không biết người này lại nổi điên cái gì đây. Có điều, cô cũng cóc có sợ anh.
Kha Khả đang co người trong một góc lén lút kéo tay Nam Nhược, khiến cho cô lấy lại tinh thần.
Cô quay sang nhìn Khả Khả nở nụ cười động viên, “Em với Già tỷ về trước đi. Có chuyện gì chị sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Khả Khả bày ra vẻ mặt ‘Chị chắc chắn chứ?’
Nam Nhược vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, lúc này cô ấy mới chịu đứng lên cùng với Ngô Già đi ra ngoài.
Cửa vừa được đóng lại thì Kha Khả đã lập tức xoay người, kề tai lên ván cửa cẩn thận nghe ngóng.
“Già tỷ, ban nãy mặt mày Thẩm tổng thật đáng sợ. Sẽ không phải anh ấy tới là muốn đánh Nam tỷ chứ?”
“Đánh tiểu Nam?”
“Vâng ah. Chị không xem tin tức sao? Bây giờ giới giải trí có rất nhiều tin tức về bạo lực gia đình đấy. Mấy gã đàn ông kia nhìn bên ngoài đều rất đẹp trai, thật ra rặt một lũ tra nam, còn đánh vợ đánh con nữa chứ. Nam tỷ nhà chúng ta vẫn đương mang thai đấy! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Kha Khả càng nói càng không yên lòng, “Không được, chúng ta không thể rời đi. Không thể để cho một mình Nam tỷ ở cùng với Thẩm tổng trong đó được.
Cô ấy đưa tay lên định gõ cửa liền bị Ngô Già dùng tốc độ nhanh nhất ngăn lại.
“Thôi chết dở. Có phải em lại xem phim quá nhiều rồi không? Em cho rằng Nam tỷ nhà em là người dễ bị ức hϊếp? Chị xem Thẩm tổng có thể đánh con bé không thì chưa chắc, nhưng nếu Nam Nhược đã không vui rồi thì, quản anh ta là Thẩm Ý Đông hay Thẩm Ý Nam, con bé cứ như cũ tẩn anh ta ương người!”
Kha Khả nghi ngờ, “Hình như đúng là vậy thật.”
“Em cũng đừng quên, bé con trong bụng Nam tỷ nhà em chính là con của Thẩm Ý Đông. Chị không tin Thẩm Ý Đông sẽ súc sinh như thế, ngay cả mẹ của con mình cũng đánh!”
“Nói nghe cũng đúng.”
***
Trong phòng.
Nam Nhược vừa mới trở về, trên người còn mặc bộ đồ lúc cô đi ra ngoài, là một chiếc váy màu hồng nhạt, chiếc váy hơi ngắn làm lộ ra cái bụng xinh đẹp của cô.
Đã về đến nhà, cô cũng không rảnh đi bận tâm hình tượng của mình, tùy tiện dựa vào ghế sofa, co đầu gối, một tay chống trên đầu gối, bàn tay chống má.
Từ phương hướng của Thẩm Ý Đông nhìn sang, vừa khéo có thể nhìn thấy chiếc quần an toàn màu trắng bên trong váy, ôm sát bắp đùi trắng nõn của cô.
Rất là mê hoặc.
Tuy nhiên lúc này anh đương rất tức giận, cũng không có tâm trạng trêu chọc cô.
Nam Nhược mang theo nụ cười, “Thẩm tổng gấp đến như thế, đem cửa nhà chúng tôi nện tới kêu rầm rầm. Người không biết, còn nghĩ là Thẩm tổng đến đòi nợ đấy!”
Thẩm Ý Đông nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ tựa gió thổi mây trôi kia của cô thì, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nam Nhược, em không có cái gì khác muốn nói với tôi sao?
“Nói cái gì cơ?” Nam Nhược ngước mắt, “Thẩm tổng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt gì?”
“Nam Nhược!” Thẩm Ý Đông tức đến đỉnh đầu bốc khói, “Em nói chuyện cẩn thận cho tôi.”
Nam Nhược duỗi thẳng hai chân, hai tay vòng trước ngực, “Nếu tôi không thì sao? Làm sao, Thẩm tổng còn muốn đánh tôi?”
Thẩm Ý Đông cắn răng, xông tới, đặt tay trên ghế sofa, áp sát cô, vây cô giữa lưng ghế sofa và cơ thể cường tráng của anh.
“Em còn muốn giấu tôi bao lâu?”
“Giấu cái gì cơ?”
“Trong bụng em có đứa nhỏ của tôi, chuyện này, đến cùng là em muốn giấu tôi bao lâu?” Thẩm Ý Đông thì thầm, “Hay là, em vốn không hề muốn nói với tôi?!”
Nam Ngược ngẩng đầu lên, “Làm sao anh biết được chuyện này? Anh cho người điều tra tôi?”
“Tôi không được điều tra em sao? Có phải nếu tôi không tự mình điều tra, sẽ liền bị em làm cho ù ù cạc cạc. Chờ đến khi em đi bệnh viện bỏ xong đứa bé, tôi cũng không biết được chuyện này?!”
“Bỏ đứa bé?” Nam Nhược nheo mắt, “Anh điều tra tôi thì tôi đi, còn cho người theo dõi tôi?”
“Nam Nhược, em đừng có lái sang chuyện khác. Tôi cho người đi theo em, không phải vì muốn theo dõi em, chỉ là để vệ sĩ đảm bảo em lúc nào cũng được an toàn mà thôi.”
Nam Nhược hừ lạnh một tiếng, “Tôi còn cho rằng Thẩm tổng thèm đòn nên muốn ăn đòn, nhưng làm sao cũng được coi như người quang minh lỗi lạc. Bây giờ, là do tôi nhìn nhầm?”
“Nam Nhược! Tôi nói rồi, em chớ có lảng sang chuyện khác. Con người tôi ra sao, em là người hiểu nhất!”
Thẩm Ý Đông đặt tay trên đầu Nam Nhược, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của anh.
“Bây giờ tôi đang nói về chuyện đứa bé với em! Em lại chú ý vào thứ gi? Năm đó im lặng không nói một tiếng liền rời đi, đến một mảnh giấy cũng không lưu lại. Lần này, lẽ nào em định lén lút bỏ đứa bé đi, cũng không thèm nói với tôi một lời?”
Thẩm Ý Đông là đàn ông nên lực tay hiển nhiên lớn, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu cô, khiến cô
muốn động đậy cũng không được.
Cô cũng lười giãy dụa, đôi con ngươi sáng quắc nhìn anh chằm chằm.
“Thẩm Ý Đông, anh đây là ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’?”
Cái anh không nhìn nổi nhất chính là vẻ mặt thờ ơ làm như không có chuyện gì này của cô.
“Nam Nhược! Em con mẹ nó chớ có cợt nhả với tôi! Em thật sự cho rằng tôi không dám đánh em, có đúng không?”
“Thẩm Ý Đông, cũng đã bảy năm không thấy mặt nhau, não anh bị Chà Bông ăn rồi phỏng? Sao có thể ngốc đến nhường này được vậy?”
“Ha!” Còn dám mắng ông đây!
Bỗng nhiên, Nam Nhược lấy tư thế sắt đánh không kịp bưng tai vả anh một phát. Khoảnh khắc bàn tay chạm trên mặt, âm thanh đặc biệt vang dội.
Thẩm Ý Đông tức muốn ngất quách đi cho rồi, nơi nào chú ý tới tay của cô. Nghe được một tiếng “Chát” vang lên, cả người sửng ra.
“Thẩm Ý Đông, có phải suy nghĩ của anh đã quá mức tươi đẹp?”
“?”
“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngủ với tôi. Con mẹ nó giờ đem bụng tôi làm lớn rồi. Anh còn muốn để tôi âm thầm giải quyết đứa bé này đi? Anh được tính là cái thứ đàn ông gì thế?”
Thẩm Ý Đông có cảm giác bàn tay đương đặt trên ghế sofa đang run lên, cảm giác sức lực cả người đều bị một cái tát của Nam Nhược hút sạch cả rồi.
Anh thu tay lại, ngồi xuống cạnh Nam Nhược, đặt tay lên đầu gối, đầu có chút mơ hồ.
“Nam Nhược.”
Anh suy nghĩ một hồi, dùng giọng nói trầm thấp: “Tối ngày hôm đó là tôi không đúng. Tôi chỉ muốn giúp em mà thôi. Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.”
Hơn nữa, anh quả thật không có bắn vào trong mà.
Bây giờ nghĩ lại, sợ là lúc đó anh rút ra trễ đi.
“Ahhh.” Nam Nhược nhấc chân lên đạp anh một phát, “Chớ có nói cho tôi hay rằng anh vĩ đại như thế nào. Hôm đó, đoán chừng anh thoải mái muốn lật nghiêng bầu trời đi!”
Cô là kiểu người ăn ngay nói thẳng, hiếm lúc thấy Thẩm Ý Đông xấu hổ đưa ngón trỏ lên cọ cọ mũi.
Ngay lập tức, quay người lại nắm lấy cổ tay cô, “Đừng nói lái sang mấy chuyện này nữa, bây giờ em có ý gì?”
“Anh cảm thấy tôi có ý gì?”
Thẩm Ý Đông dứt khoát đập bàn nói: “Đứa bé nhất định phải được sinh ra.”
“Tất nhiên nhất định phải được sinh ra.” Nam Nhược chắc chắn nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Cục cưng nhất định phải được sinh ra!
Em gái Nam: Em cảm thấy sinh con gái cũng rất tốt.
BYY nói:
Tính đổi sang ngôi ‘anh – em’ truyền thuyết ở chương này rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại quyết định vẫn giữ ngôi ‘tôi – em’ quyền lực:)))).
Hôm nay đọc được văn án của Lục Xu trong truyện mới “Bí mật cuối cùng”, văn án cẩu huyết hay lắm luôn, nhưng thấy hashtag @trinh_thám, là muốn né rồi:)))), nhà BYY kị nhất trinh thám, tại đọc đau não thôi, đọc truyện là để vui vẻ, đọc mà đau não thôi bỏ =))), hơn nữa, Lục Xu cũng không cho dịch online truyện này, chỉ cho phát hành xuất bản thôi, nên ai mê thì chờ sách vậy kkk.
Văn án này là do chị Hàn Vũ Phi dịch nè, t mang sang đây để giới thiệu cho mọi người cùng hóng sách thôi (trên Tấn Giang đã cập nhật được chương 1, ai biết tiếng có thể qua đó đọc.)
“Một giờ trước, tôi phát hiện ra một lá thư trong nhà mình. Đó là lá thư tình viết cho cô bạn thân đã mất của tôi, và người viết lại chính là chồng tôi.
Một giờ sau, tôi nhận được điện thoại, chồng tôi gặp phải tai nạn xe, tử vong ngay tại chỗ. Chỉ vì anh ấy muốn gấp rút trở về vào lễ Tình nhân, cho tôi một niềm vui bất ngờ.
Trở về quá khứ, tìm ra sự thật, thay đổi kết quả.
Nhưng nếu bất kể quay về bao nhiêu lần cũng không tài nào thay đổi được thì sao?
Tôi biết bí mật của rất nhiều người, duy chỉ quên mất bí mật của chính mình…”