Nam Nhược bế lấy Chà Bông chơi đùa với nó một hồi, lại nhìn xung quanh một vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng Thẩm Y Đông đâu cả.
Trái lại cô nhìn thấy Thần Viêm Nghiêu và Hoa Linh đứng cách đó không xa.
Đầu mày khẽ nhíu, cô muốn thả Chà Bông xuống, không nghĩ tới Chà Bông thế mà không vui, “grừ grừ gâu gâu” giơ chân níu chặt lấy cô.
Cô có chút không biết làm sao cho đặng, chỉ đành tiếp tục bế nó.
Thần Viêm Nghiêu đi về phía cô, cười cười chào hỏi, “Cô Nam, thật trùng hợp.”
Nam Nhược nhìn anh ta, ánh mắt chả có bao nhiêu thiện cảm chỉ gật đầu một cái.
“Chà Bông rất thích cô Nam ah. Ngày thường đều không thấy nó bám người như vậy.”
Nam Nhược cúi đầu nhìn Chà Bông, cái nhìn hệt như đang nhìn con của mình, ánh mắt bao nhiêu dịu dàng đều có đủ.
Nam Nhược ngước mắt, nhìn Thần Viêm Nghiêu nhưng không hề trả lời anh ta.
“Thẩm Ý Đông đã đến New York tổ chức một cuộc họp, đúng lúc hai ngày nay Chà Bông lại đổ bệnh, trong nhà không có ai chăm sóc nó cả. Chỉ có thể để tôi đưa nó theo. Tôi thấy Chà Bông với cô Nam rất ăn ý nhau, cô và Thẩm Ý Đông cũng coi như là người quen cũ, tôi lớn mật mong cô Nam giúp đỡ, chăm sóc Chà Bông mấy ngày được không?”
Nam Nhược không bày ra xúc cảm gì. Hơi đánh mắt sang bên, trông thấy Hoa Linh đang nhìn cô đăm đăm.
Ngay giây phút này, Nam Nhược bỗng sinh cố ý, gật đầu đồng ý, “Có thể.”
Ngô Già lái xe đến cửa nhà hàng rồi mới gọi điện cho Nam Nhược.
Mười phút sau Nam Nhược đi tới, trong tay còn bế theo một con thú cưng.
Cô ấy nhìn Nam Nhược lên xe, “Đây là cái gì? Em từ nơi nào có được con Samoyed này?”
“Đây không phải Samoyed, đây là giống chó Ngân Hồ.” Nam Nhược cầm lấy chân Chà Bông, nhìn Ngô Già một làm một cái mặt moe.
“Mặc kệ là Samoyed hay là Ngân Hồ, từ khi nào em bắt đầu nuôi thú cưng thế? Em đâu ra thời gian mà làm mấy việc này?”
“Không phải của em.” Nam Nhược ngồi ngay ngắn lại, cô đặt Chà Bông nằm nhoài ngay chỗ bên cạnh, giải thích: “Thẩm Ý Đông.”
Ngô Già xoay người, nghi ngờ liếc con Ngân Hồ đang nằm nhoài ra ghế kia, “Thẩm tổng? Sao chó của anh ta lại ở chỗ của em?”
Nam Nhược vuốt cái đầu xù lông của Chà Bông: “Chuyện nói ra rất dài.”
Chuyện về Chà Bông và Thẩm Ý Đông, trắng ra mà nói thì đây là một câu chuyện cũ rất dài dòng. Nam Nhược cũng không nghĩ sẽ nhiều lời, nên tự động cho qua.
Ngô Già là một quản lí rất biết tôn trọng chuyện riêng của người khác, bèn không hỏi gì thêm.
Bởi vì gặp mặt sẽ đàm phán dễ dàng hơn, Nam Nhược bèn gọi Kha Khả tới, bảo cô ấy ở trên xe phụ trách chăm sóc Chà Bông.
Mới đầu nhìn thấy Nam Nhược muốn rời đi, Chà Bông rất không yên, cu cậu nhảy tới nhảy lui trên xe.
Nhưng khi Nam Nhược cúi đầu hôn cu cậu một cái, bảo nó nhất định phải ngoan ngoãn ngồi trên xe thì. Cu cậu tựa như nghe hiểu, xem là thật mà nghe theo nhoài người nằm ngoan trên ghế, không tiếp tục ầm ĩ nữa.
Chỉ là cặp mắt nhỏ tròn kia cứ nhìn Nam Nhược đăm đăm, khiến Nam Nhược có chút không cam lòng rời đi.
May thay cuộc trò chuyện với giám đốc Ninh Nhạc diễn ra rất thoải mái, công ty bọn họ đã sớm vừa ý Nam Nhược, phạm vị lần nói chuyện này rất lớn, chỉ là muốn gặp mặt, sau đó xác nhận lại hình ảnh.
Những chuyện khác đều do Ngô Già đàm phán.
Quyết định hợp tác xong, sau đó quá trình chụp ảnh sẽ được sắp xếp thỏa đáng ở lần tới.
Bởi vì mới vừa về nước nên lịch trình của Nam Nhược cũng không có nhiều.
Không phải không có các buổi trình diễn tìm đến cửa, mà là Ngô Già đã lần nữa xác định lại con đường phát triển sau này của Nam Nhược, những buổi trình diễn không có quá nhiều danh tiếng, Nam Nhược sẽ không tham gia.
Chỉ có bằng cách này, hình tượng Nam Nhược mới có thể được quy định ở vị trí cao.
Căn hộ Nam Nhược thuê cũng không quá to, nhưng được bố trí khá ấm áp.
Sau khi đưa Chà Bông về nhà, cu cậu vui vẻ chạy quanh nhà một vòng, không hề có cái gọi là sợ sệt hoàn cảnh lạ – – hẳn là vì trong nhà có mùi hương của mẹ đi.
Nam Nhược đã quen sống một mình, giờ nhìn thằng oắt con nhảy nhót tưng bừng sâu trong lòng vậy mà cảm thấy hết đỗi ấm áp dễ chịu.
Cô sợ thằng oắt con bị đói, nên đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho nó.
Chà Bông lóc cóc chạy theo ngay sau lưng cô, vòng quanh cô hai vòng, lại trông thấy cô đang nấu ăn, không có bao nhiêu hứng thú bèn xoay thân chạy ra bên ngoài.
Nam Nhược quay đầu liếc cu cậu, mặc kệ oắt con, quay đầu tiếp tục làm đồ ăn.
Vừa cho thịt vào nồi xong thì di động đặt trong túi bỗng vang lên. Nam Nhược lau lau tay, lấy di động ra nhìn lúc thấy dãy số hiện trên màn hình, bỗng hóa sững sốt.
Hồi sau, vẫn là bắt máy, mở loa ngoài rồi đặt di động lên trên tủ âm tường bên cạnh.
“Là tôi.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh, trong vô thức đầu mày Nam Nhược khẽ nhíu.
Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Ý Đông bèn dứt khoát nói, “Thần Viêm Nghiêu nói với tôi Chà Bông đi theo em rồi. Mấy hôm nay thằng bé sinh bệnh nên muốn nói với em một tiếng, đừng cho thằng bé ăn nhiều quá. Nếu ăn nhiều, nó sẽ nôn.”
Bởi vì liên quan đến Chà Bông nên tâm trạng Nam Nhược cũng thả lỏng đôi phần, cô nâng mí mắt hỏi người ở đầu bên kia di động: “Tôi nấu cho nó ít thịt, rồi say nhừ cho nó ăn, như vậy có được không?”
“Cho thêm chút nước nữa đi, nhưng đừng làm quá nhiều, sang qua một cái chén nhỏ, sang chừng một phần ba là được. Khi nào đói thằng bé sẽ tự gọi em.”
“Được.”
Bầu không khí lần nữa chìm trong im lặng.
Thẩm Ý Đông ở đầu kia điện thoại thở dài, “Hôm đó, tôi chính là muốn để em giúp tôi chăm sóc Chà Bông. Thằng oắt này không thích ở cùng người lạ, người đến gần liền không cho họ đến gần, còn nói gì là để người ta chăm sóc thằng bé chứ.”
Nam Nhược xoay người dựa vào tủ âm tường, nhìn vào màn hình di động, ánh mắt có phần mê man.
“Tôi cũng không là người khác sao?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng ba giây, bỗng truyền đến một tiếng cười lạnh.
“Nam Nhược, em có thể có chút lương tâm không? Trước kia là ai cả ngày gọi ‘con trai con trai’. Chỉ đi xa có mấy năm, liền đến ‘con trai’ cũng không nhận?”
Câu nói này thế mà chọc Nam Nhược cười.
Cô xoay người lại, đứng đối diện với tủ âm tường trắng tinh đột nhiên cong môi cười.
Tựa hồ thật sự giận rồi, Thẩm Ý Đông “Hừ” một tiếng thật to, “Tôi nói em đấy Nam Nhược, em đúng là quá đáng lắm luôn á. Đã không chịu nhận bố thì thôi đi, giờ đến con trai cũng không muốn nhận, tim em là bị Chà Bông ăn mất rồi?”
Lần này Nam Nhược không nhịn được nữa rồi, cô cười khanh khách ra tiếng.
Người kia chợt run mạnh một cái, “Đợi tôi về, tôi sẽ đến tính sổ với Chà Bông.”
“??”
“Sao em có thể để tim mình bị ăn chứ. Tim em phải là để cho tôi ăn.”
Lời tỏ tình xông đến một cách tức thì không biện pháp phòng bị, khiến cả người Nam Nhược run rẩy.
Trước kia Thẩm Ý Đông oán trời hận đất, bá đạo ngang ngược, đâu có nói những lời như vậy với cô. Lúc nào cũng đều là cô đi lóc cóc theo phía sau, giả vờ lạnh lùng trêu chọc anh.
Thẩm Ý Đông đột nhiên lãng mạn như vậy, ngược lại thật khiến Nam Nhược có hơi bất ngờ.
Cô không biết phải nói gì, chính là bỗng dưng mất đi khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Mắt thấy cô im lặng không có tiếng động, Thẩm Ý Đông chợt có chút lúng túng, ho nhẹ một tiếng, “Bên đây đang là bốn giờ sáng.”
Lúc này, anh đang đứng ở tầng 39, trước mắt đều là những tòa nhà cao lớn chọc thẳng lên trên, đèn neon sáng đỏ lấp lóe, bầu trời sáng bảnh ngay cả một vì sao cũng không có.
Một khung cảnh đẹp nhường ấy, nhưng chỉ có mỗi mình anh sở hữu, không khỏi cảm thấy thật cô đơn.
Loại ý nghĩ muốn ở cùng với cô, tận nơi sâu thăm thẳm trong tim cứ không nhiên sinh sôi đâm chồi.
Tim hướng tới, lời cũng liền đó mà thốt ra khỏi miệng, “Tôi muốn ôm em ngủ.”
Lời vừa dứt thì, điện thoại “Cạch” một tiếng bị cắt đứt.
Thẩm Ý Đông có chút không biết làm sao cho đặng day day huyệt thái dương.
Trước đó còn ‘đúng ý hợp lời’ nói muốn theo đuổi người ta, giờ theo đuổi còn chưa theo đuổi xong, đã trực tiếp nghĩ muốn ngủ cùng cô rồi.
Bị ngắt điện thoại còn được tính là nhẹ nhàng, nếu lúc này Thẩm Ý Đông mà đang đứng trước mặt Nam Nhược í, cú chắc anh sẽ bị cô đập một trận nên mình.
Ngày hôm sau, Nam Nhược mới vừa tỉnh ngủ, lúc cầm di động lên thì trông thấy lời mời kết bạn weixin nửa đêm hôm qua Thẩm Ý Đông gởi cho cô.
Nam Nhược không chấp nhận.
Buổi trưa lúc đương ăn cơm, Thẩm Ý Đông trực tiếp gọi điện thoại đến, bảo Nam Nhược chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Nam Nhược lại muốn ngắt điện thoại, Thẩm Ý Đông quá biết tỏng tính tình cô rồi còn gì, lúc này anh không màng cứng rắn với cô nữa. Vớ đại một cái cớ, nói rằng anh nhớ Chà Bông, muốn gọi video cho cô, nhìn Chà Bông.
Thời điểm anh gọi điện thoại, Nam Nhược đang ngồi trên sofa.
Chà Bông vừa cơm nước xong xuôi, không biết có phải vì bố con anh có thần giao cách cảm với nhau hay không, liền vọt tới, nhảy lên sofa nhìn vào di động kêu hai tiếng.
Thẩm Ý Đông được đà mà leo lên, “Em xem, Chà Bông cũng nói thằng bé muốn gặp tôi kìa.”
“Xàm, tại sao tôi không nghe thấy.”
“Không phải em không nghe thấy, mà em là nghe không hiểu. Bỏ chồng bỏ con ở lại, đi một lần liền bảy năm, đến cả con mình nói gì cũng nghe không hiểu.”
“???” Nam Nhược lườm anh một cái dài thượt, “Thẩm Ý Đông, trước kia anh không hề như vậy.”
“Trước kia tôi chính là như vậy.”
“Không phải.”
“Vậy trước kia tôi như thế nào?”
“Lạnh lùng. Thèm đòn.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Ý Đông, “Nơi nào của tôi lạnh lùng. Tôi là nhiệt tình như lửa.”
“Nhiệt tình như lửa? Bộ anh không sợ anh bị tâm thần phân liệt à?”
“Nam Nhược. Em có hay biết rằng? Con người đều không giống với vẻ bên ngoài em nhìn thấy, thật tâm họ nghĩ như thế nào, nếu là không nói, thì ai cũng đều không biết được.”
Tựa hồ có chút đạo lý.
“Cũng giống như mặc quần áo thôi, cởϊ qυầи áo ra, em mới có thể nhìn thấy dáng người của tôi đến cùng có bao nhiêu tốt.”
Nam Nhược nghi ngờ, “Hả?” Muốn nhảy đề tài nhanh như vậy sao?
Thẩm Ý Đông tủm tỉm cười, “Tôi vừa tắm xong, có muốn nhìn cơ bụng tám múi của tôi một chút không?”
Nam Nhược không chút do dự, treo điện thoại.
Chà Bông nhảy bổ đến, hướng về phía màn hình di động đen ngòm kêu to hai tiếng, dường như rất muốn cùng bố nói chuyện vậy.
Nam Nhược giang tay bế cu cậu lên đặt trên chân mình, vò loạn bộ lông trắng muốt của cu cậu.
“Chà Bông, con thật sự nhớ bố con sao?”
Chà Bông đang nằm nhoài trên chân của cô bỗng ngóc đầu dậy liếʍ liếʍ gò má cô, “gâu gâu” hai tiếng.
Trên mặt Nam Nhược mang theo một trời dịu dàng, co khuỷu tay nâng cái chân của Chà Bông lên. Bàn tay còn lại xoa xoa cái đầu nhỏ của cu cậu.
“Thật ra, mẹ cũng nhớ.”
Nhõng nhẽo quấy lấy cô hai ngày, Nam Nhược rốt cục cũng chấp nhận lời mời kết bạn của Thẩm Ý Đông, Thẩm Ý Đông đắc ý vênh váo, liền gọi video cho cô dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Trước đó Nam Nhược còn qua loa nói với anh vài câu, về sau cô thuận tay đặt di động vào giá kẹp ở ghế sofa trong phòng khách, để màn hình đối diện với Chà Bông.
Bỏ lại một câu, “Muốn gặp Chà Bông thì nhìn thật kĩ đi.” Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.
Thẩm Ý Đông ở đầu bên kia “Này này” hai tiếng, người ta chính là không nghĩ quan tâm anh mà.
Chỉ còn lại Chà Bông đang ườn mình nằm trên ghế sofa, chóp mũi chĩa về màn hình di động, “Gâu gâu gâu gâu” bồi anh “nói chuyện.”
Mặt anh đầy một vẻ không biết làm sao cho đặng, “Mẹ con lại lơ bố rồi.”
“Gâu gâu ~”
“Cô ấy đi làm gì nhỉ, hẳn là đi tắm nhở?”
“Gâu gâu!”
“Con ở nhà, phải trông mẹ đó, có biết chưa!”
“Gâu gâu?”
“Hễ có gã đàn ông khác vào cửa, con liền cắn gã cho bố! Nếu cắn gã bị thương, bố đền tiền.”
“Gâu gâu!!!!”
Cứ như vậy, Thẩm Ý Đông có thể kiên trì gọi video trong hai giờ.
BYY có lời muốn nói:
Các cậu có ai mê Giảo Xuân Bính không?!
T đặt đây cái văn án nha, ai thích nói nhé, cùng với khi nào vui vẻ thì t nhảy hố nè ~~
[Một lần nọ, trong một tiệc đêm hợp tác giữa trường học với công ty nước ngoài.
Sơ Ninh đứng giữa đám người qua lại như thoi đưa, xinh đẹp rạng rỡ như bông hoa đượm mùa.
Chiếc váy trắng tinh ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn tinh tế.
Cô nâng ly rượu trên tay, nhìn Nghênh Cảnh hơi khẽ gật đầu cười nhẹ.
Từ đó về sau, Nghênh Cảnh thích làm nhất ba chuyện,
Là ôm lấy Sơ Ninh từ đằng sau.
Là chỉ cần ngửi thấy mùi hương của cô ấy, liền nghĩ phạm tội – –
“Hey, em chừng nào thì, để tôi làm người đàn ông của em?”
*
Quốc phòng hàng không. Thiếu niên kiên cường. Tỷ đệ luyến.]