Ngô Già nói rất đúng.
Nam Nhược là kiểu người xưa giờ chưa từng để bản thân chịu thiệt, đặc biệt là ở trước mặt Thẩm Ý Đông.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Nam Nhược vẫn vòng hai tay trước ngực như cũ, nhìn Thẩm Ý Đông bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô mặc một chiếc quần ống rộng phối cùng áo sơ mi sọc mảnh, cũng không tính là giống với trang phục công sở cho lắm, nhưng vì dáng người cô cao gầy, nên mặc trên người cô có bao nhiêu khí chất liền toát đủ bấy nhiêu.
Hai tay Thẩm Ý Đông đút túi quần, yên lặng đứng trong bãi đậu xe ngầm, ánh mắt mang theo nguy hiểm nhìn cô.
Nhưng Nam Nhược đó giờ nào giống kiểu người sẽ bị loại ánh mắt này của anh dọa lui cơ chứ.
Cô bước về phía trước lúc áng chừng giữa hai người chỉ cách nhau một mét thì dừng lại, một cái nhướng mày mang theo tình ý bay tung khắp phía nhìn anh cười cười: “Thẩm tổng của chúng ta có chuyện gì cần tôi giúp à?”
Thẩm Ý Đông nhìn xoáy vào cô đăm đăm, cảm thấy vẻ mặt này của cô đúng thật là phủ đầy hoa băng trong ngày tuyết gió trời tháng Chạp.
Những này đều nằm trong dự liệu của anh.
Một giây sau, lại nghe được cô nói, “Lẽ nào là bạn gái lại ngã chỏng vó? Cần tôi đỡ giúp sao?”
Trong mơ hồ khóe môi Thẩm Ý Đông như muốn mân lên, lại bị anh gượng ép xuống.
Rõ biết, một chiêu này khẳng định thật hữu dụng, cô đang ghen!
Anh cố ý trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, “Lên xe.”
Dứt lời, liền xoay người đi trước.
Ngồi vào ghế tài xế thắt dây an toàn xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như ghim băng mà nhìn anh.
“Lên xe.”
Nam Nhược nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao.
Hồi sau cô mới sải rộng bước chân, chính là một bộ “Anh cho rằng bà cô đây sợ anh à”, kéo cánh cửa ghế phó lái ra, lên xe.
“Cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ nhích người đến gần, cánh tay dài vươn ra vì muốn kéo dây an toàn giúp cô. Thời điểm lần nữa ngước mắt lên, giọng anh trầm thấp, “Không phải chuyện đó.”
Nam Nhược bình tĩnh xoay người nhìn anh, “Ờ ~ vậy là chuyện gì đây nhỉ?”
Anh vừa muốn mở miệng nói thì, cô đã đưa ngón trỏ lên đặt ngay trên môi anh ngăn lại lời anh nói.
“Để tôi nghĩ xem nào. Lẽ nào là, Thẩm tổng đây cảm thấy chỉ một cô bạn gái liền chưa đủ, nên cần một tình nhân đến tiếp, bằng không thì những lúc bạn gái không có ở bên, sẽ cảm thấy thật lắm cô đơn?”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Nam Nhược mềm mại như bông, nhưng trong ánh mắt lại dày đặc băng sương. Rõ ràng là cố ý châm biếm Thẩm Ý Đông.
“Có phải Thẩm tổng thấy rất tôi thích hợp đi? Mặt mũi không tệ, vừa cao chân lại vừa dài vừa thon, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Thẩm tổng. Mà đặc biệt hơn, con người tôi không phải kiểu thích dây dưa dài dòng, vô cùng thích hợp làʍ t̠ìиɦ nhân của Thẩm tổng, anh nói xem có đúng không, Thẩm tổng?”
Thẩm Ý Đông cắn chặt hàm dưới, ráng hết sức kiềm chế ngọn lửa đang hừng hực sôi trong lòng.
“Nói như thế, tôi cũng cảm thấy chuyện này, rất ‘không tệ’. Thẩm tổng bao nuôi tôi, thỏa mãn nhu cầu của anh. Mà tôi đây thì, Thẩm tổng có thể tự mình đứng ra nhờ cậy người ta chăm sóc tôi, cũng có thể cho tôi vô vàng tài nguyên tốt. Chuyện này thật quá tốt nha, chính là vẹn toàn đôi bên.”
“Nam Nhược!”
Thẩm Ý Đông vừa lên tiếng, toàn bộ buồng xe như bị băng sương rét buốt quét qua lạnh lẽo hệt tiết Đông cuối Chạp.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập trong tức giận, “Tôi đã lúc nào nói, đó là bạn gái của tôi?”
“Ô? Không phải bạn gái à?” Nam Nhược làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ờ, hóa ra vị kia cũng là tình nhân của Thẩm tổng ah. Tôi đã nói mà, ánh mắt Thẩm tổng đây luôn không tệ mà.”
Anh túm lấy cánh tay cô, kéo cả người cô đến gần, từ đầu mày đến đuôi mắt đều tràn một màu lạnh lùng đến đáng sợ.
Sáp người đến sát mặt cô nói, “Nam Nhược, em cứ phải dùng loại phương thức này hạ thấp con người tôi, thuận tiện chà đạp chính bản thân em? Tôi là người như thế nào, em còn không biết rõ?”
“Tôi nên biết rõ sao?” Sắc mặt Nam Nhược cũng không khá hơn anh là bao.
Giờ phút này Thẩm Ý Đông thật sự hận đến độ muốn a vào tẩn cho cô một trận, nhưng chính là không thể. Chỉ đặng lòng buông tay cô ra, “Hôm nay đến đây thôi, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết. Trước đưa em về nhà.”
Anh ngồi trở lại ghế lái, “grm grm” khởi động xe.
Nam Nhược dùng chiêu thức “Địch tổn một ngàn, tự ta thương cũng thảy tám trăm” nên vào lúc này yên tĩnh hẳn, cô tựa như quả bóng da xì hơi, cả người mệt lả một chút sức lực cũng không có.
Nghiêng người nhìn ra thế giới qua ô kính, đáy lòng có phần trống rỗng.
Cả một đường hai người không ai nói gì, quay về nhà trọ của Nam Nhược.
Sau khi xe dừng lại, Nam Nhược toan mở cửa muốn xuống xe nhưng không thể mở được, quay đầu hung tợn nhìn Thẩm Ý Đông.
Thẩm Ý Đông nghiêng người sang, “Nam Nhược, nếu là trước kia em dám nói ra những câu đó, ông đây chắc một điều sẽ tẩn em một trận mềm mình.”
“Ồ.” Nam Nhược chả có một chút nào là sợ anh, “Anh đánh đi nè.” Có bản lĩnh, anh liền đánh đi nè.
“Tôi không đánh người phụ nữ của mình.”
“Tôi nhớ rõ tôi chưa từng đồng ý với Thẩm tổng, rằng sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của anh đúng nhỉ? Như thế nào giờ trở thành người phụ nữ của anh rồi?”
“Nam Nhược, em con mẹ nó chớ ở chỗ này nửa điên nửa khùng tự mình chà đạp bản thân cho tôi. Tôi nghĩ rằng tâm tư của tôi, em đã nhìn rõ rồi. Nhưng ngày hôm nay nghe em nói những câu này, đoán chừng đầu óc em hẳn bị lừa đá rồi.”
“??”
“Những gì xảy ra ngày trước biết em sẽ cảm thấy tủi thân, em muốn như thế nào tôi liền chiều theo em. Nhưng hiện tại, bước đi này cũng là tôi đi trước, chuyện của chúng ta, đều sẽ do tôi quyết định. Tôi nói em là người phụ nữ của ông đây, không phải bảo em làm cái gì tình nhân, là tôi nhìn trúng em, muốn theo đuổi em thật tốt.”
Nam Nhược vẫn còn đang trong cơn tức, nào có nghe lọt những lời anh nói.
“Em cũng đừng ở chỗ này lòe ra bộ thông minh sõi đời với tôi, nếu tôi thật muốn tìm tình nhân, thì sẽ không ngốc đến để cho người trên toàn thế giới biết. Vả lại, tôi căn bản không muốn tìm những người khác. Ở nơi này của tôi, bây giờ em chính là duy nhất. Em cho phép tôi theo đuổi, tôi liền theo đuổi, mà em có không cho phép tôi theo đuổi, cũng vô dụng. Ông đây đã quyết theo đuổi em rồi.”
“…” Làm sao, còn muốn bá vương ngạnh thượng cung(*)?
(*) À ha ha, chính là… thì không được thuận ý ăn sẽ mặc kệ đời mà đè xuống rồi ăn bất chấp thôi, cứ nghĩ vậy cho đơn giản =))).
“Người phụ nữ của tôi, dù là nửa điểm oan ức tôi cũng sẽ không để em phải chịu đựng. Vì vậy, em cũng đừng nói những lời khó nghe đó, chỉ càng hạ thấp chính em thôi. Hơn nữa ông đây vô cùng không thích.”
“Không thích cái mợ anh!”
Ngọn lửa khi nãy còn đang sục sôi trong lòng cô giờ đã im lìm, nhưng lại bị mấy câu nói này của anh mà bùng lên rực rỡ, như là phá tan mắt trận của núi lửa, từng mẻ lại từng mẻ dung nham cứ liền một mạch mà tuôn ra sạch thảy toàn bộ.
“Ai cho phép em học mấy lời mắng thô tục đó! Về sau không cho phép em nói nữa, cô gái của ông đây, nói vầy còn đâu hình tượng nữa.”
Nói xong câu này anh liền mở khóa cửa xe. Đưa tay lên nhè nhẹ xoa lên tóc cô, “Trở về đi. Hôm nay chụp hình vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Nam Nhược cầm lấy túi xách bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất xong, vẫn cảm thấy trong lòng không hề thoải mái bèn đi đến cửa xe phía Thẩm Ý Đông đang ngồi, khom người gõ gõ kính xe.
Thẩm Ý Đông cho hạ kính xuống, lấy lòng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mang theo mười phần bình tĩnh nhìn anh nói, “Xuống xe.”
“Hả?”
“Trước xuống xe.”
Thẩm Ý Đông cũng không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn phối hợp với cô mở cửa xe đi xuống.
Nam Nhược đặt túi xách lên trên mui xe, xoay người nắm lấy cổ áo anh, túm người lôi đến sát mặt cô.
Hung dữ nói: “Theo đuổi tôi? Anh đây là một bên theo đuổi, còn một bên thì cùng với phụ nữ khác cấu kết làm bậy, để cho đám chó săn kia chụp hình khiến cả thế giới đều biết. Anh chơi tôi à?”
“Đây là một sự cố. Tôi sẽ xử lí nó.”
“Xử lí cái em gái anh chứ xử lí!” Nam Nhược xoay cổ tay nắm lại thành đấm, nhắm thẳng vào bụng anh bồi một cú thật mạnh, “Đương nhiên tôi sẽ không để mình tủi thân. Bằng không anh sẽ cho rằng, tôi là mặc ai muốn bắt nạt thì sẽ bắt nạt? Phỏng?!”
Lời vừa dứt, cô liền hướng về phía đầu gối anh bồi thêm một cước.
Sau một hồi bạo lực, Nam Nhược cầm túi xách lên, nhìn người đàn ông đang co người ôm bụng nói, “Thẩm Ý Đông, tôi bị anh chơi một lần, sẽ không có thêm lần thứ hai đâu.”
Bỏ mặc trai đẹp lóc lăn ở phía sau, Nam Nhược cầm theo túi xách, chân giẫm lên giày cao gót, nhanh chóng đi về phía thang máy.
Thẩm Ý Đông xoay người, nhìn người nào đó tư thế hiên ngang thì cúi đầu nở nụ cười, “Nha đầu này, làm sao vẫn nóng nảy như thế cơ chứ.”
Nhưng anh chính là thích cô như thế. Nóng nảy, nhưng chân thật.
Xoa xoa bụng, phảng phất như có chút đau.
Ra tay nặng đến vậy cơ.
Thẩm Ý Đông ngồi vào xe, móc di động ra gọi cho thư kí Trương, “Đem mấy tin tức kia xử lí hết thảy đi.”
Là một diễn viên, nếu không có tác phẩm công chiếu, thì rất nhanh sẽ bị người ta dần dần lãng quên, vì vậy có đôi khi, có một vài nghệ sĩ sẽ lựa chọn ngó lơ với scandal.
Được chụp ảnh luôn là điều tốt đẹp.
Nhưng đối với cấp bậc như An Tình Úy và Tấn Nguyên Phong thì, là xem thường hơn nữa việc dùng chúng để duy trì độ nổi tiếng càng khiến họ tức giận.
Trước kia nếu gặp phải chuyện như vầy, công ty đều sẽ dùng cách thức nhanh nhất để xử lí chúng.
Nhưng lần này, nếu như không vì Thẩm Ý Đông tự mình yêu cầu thì, mớ scandal kia cũng không trực tiếp leo vào vòng nhiệt sưu.
Vốn Thẩm Ý Đông chính là muốn dùng phương thức này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô một lần.
Lại không nghĩ tới, kết quả thế mà lội ngược hoàn toàn, còn giống như đem cô gái của anh chọc giận mất tiêu. Xem ra, anh cần phải hao tâm tổn trí thật nhiều mới có thể dỗ dành được cô gái của anh rồi.
Thư kí Trương thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, trước dùng tài khoản weibo của An Tình Úy đăng một dòng trạng thái coi như làm sáng tỏ sự tình.
【An Tình Úy: Đừng nghịch nữa. Gần đây, rõ ràng đều là nô tì ở cùng hoàng thượng mà. @Tấn Nguyên Phong.】
Rất nhanh sau đó Tấn Nguyên Phong cũng đã chia sẻ dòng trạng thái của An Tình Úy.
【Tấn Nguyên Phong: Coi nhẹ Trẫm như vậy, không sợ bị chém đầu sao? @An Tình Úy: Đừng nghịch nữa. Gần đây, rõ ràng đều là nô tì ở cùng hoàng thượng mà. @Tấn Nguyên Phong.】
Đăng kèm chính là một bức ảnh chụp chung với An Tình Úy.
Người cầm máy rõ ràng là An Tình Úy, ngồi bên cạnh chính là Tấn Nguyên Phong, anh ta bỏ lại trong bức ảnh một góc mặt vô cùng hoàn mỹ. Mà ở phía sau còn có một người đàn ông khác nữa, người này cũng chỉ có nửa bên mặt.
Nhưng vẫn có thể trông ra người kia, chính là nam chính trong scandal lần này, Thẩm Ý Đông.
Sau đó, công ty giải trí Húc Hoa cũng dùng tài khoản chính để thông báo làm sáng tỏ.
Chỉ đơn giản là mô tả lại tình huống ngày đó, là Thẩm Ý Đông thực hiện nghĩa vụ của bạn tốt, đi thăm hai người bọn họ mà thôi. Sau đó cả ba hẹn cùng nhau đi ăn khuya.
Trên đường đi, vốn phát hiện có paparazi bám theo, cũng đã cố gắng đánh lạc hướng họ. Nhưng không nghĩ tới vẫn bị họ đuổi theo rồi chụp ra bức ảnh như vậy.
Bức ảnh kia hoàn toàn là lựa góc mà chụp, trực tiếp bỏ qua Tấn Nguyên Phong đang đứng bên cạnh hai người bọn họ.
Như vậy, tin tức này hoàn toàn không đúng, rốt ráo bị người ta đè bẹp.
Fans của Tấn Nguyên Phong bị giọng điệu của anh ta chọc cười, nhao nhao để lại bình luận, bày tỏ chỉ có “hoàng thượng” mới đủ tiêu chuẩn sánh đôi cùng “hoàng hậu.”
Có một vài kênh truyền hình ghép coulpe, vốn là trạm vợ chồng “Tấn An”. Thừa dịp hai người đương tương tác qua lại, bèn nương theo nhịp đưa tên “Vợ chồng Tấn An” lọt vào vòng nhiệt sưu.
Chuyện của Thẩm Ý Đông, mới tạm thời xem như được kết thúc.
Có điều vẫn còn một vài bộ phận là fans của An Tình Úy cảm thấy Thẩm Ý Đông mới là chân chân chính chính kim cương Vương lão ngũ, vì vậy bọn họ vẫn kiên trì muốn tác hợp “Vợ chồng Tình Ý.”
Mà đống tin tức đang trôi nổi trên mạng xã hội này, một chữ Thẩm Ý Đông đều không hề xem. Giao hết thảy cho thư kí Trương xử lí, anh ta rất đáng để tin tưởng.
Bị người nọ đánh một trận tả tơi xong, anh có chút không biết làm sao cho đặng quay trở về nhà.
Mới vừa đẩy cửa ra thì, liền trông thấy chú chó nhỏ toàn thân trắng bum như một ngụm tuyết đang sấp úp ườn mình trên tấm thảm trải trước sofa, nằm một bên trông mong.
Đây là con chó nhỏ Ngân Hồ anh nuôi, nhìn nó có phần giống với chó Samoyed, chỉ là khóe miệng hơi nhọn và cong về hai bên một xíu.
“Chà Bông?”
Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, Chà Bông liền ngẩng phét đầu lên, thấp giọng “Grừ grừ” hai tiếng, sau đó lại nằm ườn ra thảm, một dáng vẻ rất không có chút sức lực nào.
Hiếm khi thấy Thẩm Ý Đông vậy mà thu lại sự tàn bạo trên người, ném chìa khóa lên tủ để giày ở bên cạnh. Đổi một đôi dép đi trong nhà sau đó đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt nó.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nó, “Rất khó chịu nhỉ?”
Chà Bông sượt đầu qua lại dưới lòng bàn tay anh, nhưng vẫn không có lắm vui vẻ.
Thẩm Ý Đông giang tay ra ôm nó lên, bế nó ngồi xổm ở trong ngực, cọ cọ cánh mũi qua lại trên bộ lông mềm như tơ của Chà Bông.
“Vốn là muốn đưa mẹ con ghé đây thăm con một chút, sau đó ngày mai cùng nhau mang con đến gặp bác sĩ. Nhưng mà bố lại chọc mẹ con đổ tính khí rồi, hẳn là bây giờ người ta vẫn còn giận bố đấy. Người ta còn vừa đánh bố một trận tơi bời nữa cơ. Bảo cô ấy đến đây chăm sóc cón, bố đoán chắc không thể rồi.”
Chà Bông tựa hồ nghe hiểu lời anh nói, lè lưỡi liếʍ liếʍ mặt Thẩm Ý Đông.
Một người luôn không thích người khác đến gần mình như Thẩm Ý Đông, giờ phút này lại ngoài ý muốn lộ ra tia hưởng thụ.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Nam: Con trai của em muốn lên sàn lại thất bại. Chà Bông nhỏ của mẹ!
Đông ca: Ở trong tim em, Chà Bông so với anh quan trọng hơn rồi.
Em gái Nam: Bằng không đây?
Đáng thương Đông ca. Là người có địa vị thấp nhất trong nhà.
BYY có lời muốn nói:
Muốn hình dung Chà Bông, chính là hình dáng tương tự hồ ly trắng vậy ah ~~
Ngoài ra, như đã nói, Đông ca là người vô cùng lười, nên anh không giải thích gì với em gái Nam cả =)))