Phôi Sủng

Chương 13: Làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?!

Trần Trạm và Thẩm Ý Đông bằng tuổi nhau, năm nay hai người đều chỉ mới hai mươi lăm.

Nam Nhược thật sự không nghĩ anh ta sẽ kết hôn sớm như vậy.

Hồi còn học cấp ba, anh ta cũng là một trong số những thành phần khiến người khác phải đau đầu thay, tuy rằng thành tích học tập không tệ nhưng xưa nay hễ có chuyện gì liền là người có chí cầm đầu nhất.

Cô nhớ lại, hồi đó chuyện xấu xa nhất mà anh ta làm, chính là tỏ tình với giáo viên thực tập, hại người ta mém chút thì bị đuổi việc.

Hồi đó, chuyện này nháo đến oanh oanh liệt liệt, cuối cùng vẫn là Thẩm Ý Đông tìm người trong nhà giúp, mới có thể triệt để đè xuống câu chuyện này.

Lại không nghĩ rằng, người đàn ông chỉ một chí ăn chơi như này, lại nhanh vậy đã kết hôn rồi.

Trần Trạm cười toe, trong ánh mắt đều rực rỡ ý cười. Khiến Nam Nhược cảm thấy cũng quá thần kì đi.

“Không nghĩ tới phải không. Ngày đó kết hôn đã muốn gọi cậu đến rồi, nhưng tôi nói nè cái con người cậu í, lúc trước không nói tiếng nào liền rời đi, ai cũng không liên lạc. Tôi muốn mời cậu đến lễ cưới của tôi, cũng không biết nơi nào mà để phát thiệp nữa.”

Nói tới đề tài này, Thẩm Ý Đông ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Nhược.

Mặc dù có một số chuyện anh rất là rõ ràng, nhưng từ trong miệng cô nghe được, sẽ đều không giống nhau.

Chỉ là, Nam Nhược không muốn thảo luận về vấn đề này. Cô nâng ly lên, “Chuyện này là tôi sai, đến, cạn hết ly nào, coi như tôi bồi lại những gì không đúng với cậu.”

Trần Trạm giơ tay ra đè ly rượu của cô xuống, “Nhận lỗi thì không cần. Sáng mai lại bảo vợ tôi đến đây, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm là được.”

“Được. Vậy quyết định vậy đi.” Nam Nhược đập bàn một cái quyết định.

Thẩm Ý Đông ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn nhìn cô chăm chăm. Cô cảm giác được nhưng không buồn đi quản anh.

Có một số chuyện không biết phải mở miệng như nào, vậy thì dứt khoát không mở miệng đi.

Vẻ mặt Thẩm Ý Đông có chút mất mát, chỉ là thoáng một cái đã không còn bóng dáng.

Người phụ nữ ngồi phía đối diện vốn dĩ không có nhìn anh, mải lo nói chuyện phiếm với Trần Trạm, “Vợ cậu làm nghề gì? Tôi thật tò mò, cô ấy là bằng cách nào có thể trói được con ngựa hoang cậu thế?”

Trần Trạm rót đầy ly nước cho cô, “Nói ra đoán chừng sẽ hù chết cậu.”

“Hả?”

Thẩm Ý Đông xen vào: “Vợ cậu ta chính là Thuật Tẩm Tẩm.”

Cuối cùng Nam Nhược cũng chịu xoay sang nhìn anh, “Thuật Tẩm Tẩm?” Cái tên này sao có chút quen tai.

Tiệm lẩu Tẩm Tẩm? Thuật Tẩm Tẩm?

“Không nhớ ra nhỉ?” Trần Trạm hỏi.

Nam Nhược hơi hơi ngừng lại, hai mắt trợn trắng, “Không phải chứ?”

“Ờ.”

“Thuật Tẩm Tẩm. Năm hai(*), lớp các cậu, là giáo viên thực tập môn Anh kia đó sao?”

(*) Lớp 11. Vậy có thể hiểu Đông ca hơn chị Nam 1 tuổi he he ~~

“Không sai.” Trần Trạm gật gù.

Này thật khiến người ta quá đỗi sốc đi.

Thuật Tẩm Tẩm từa tựa giáo viên thực tập của bọn Thẩm Ý Đông hồi còn học 11, lúc đó cô ấy đến trường là để rèn luyện kĩ năng giảng dạy.

Có đôi lúc Nam Nhược chờ Thẩm Ý Đông tan học, đã gặp cô ấy mấy lần, cô ấy có một gương mặt trông rất hiền lành ngoan ngoãn.

Hồi đó, Trần Trạm đã làm ra một chuyện đặc biệt xấu hổ.

Thứ hai là ngày chào cờ thường kì ở trường bọn họ, anh ta ở trước mặt ‘bá quan văn võ’ tỏ tình với người ta, trêu đến mức vị giáo viên thực tập kia bị lãnh đạo trường gọi vào nói chuyện, cuối cùng là bị khuyên nghỉ việc.

Cũng là sau khi mọi chuyện kết thúc xong đâu vào đấy, Nam Nhược mới biết được một chuyện, hồi đó Trần Trạm đánh cược với người ta bị thua, rồi bên kia đưa ra yêu cầu như này, bảo anh ta làm ra cái chuyện kinh thiên động địa đấy.

Vì vậy, anh ta liền làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn kia.

Hồi đó, cô còn cho rằng, Trần Trạm chỉ đơn thuần là thích người ta mà thôi.

Lại không nghĩ tới – –

“Cậu thật sự nghĩ tôi xấu xa như vậy à, liền cố ý chỉnh người ta ư. Còn không phải là tôi đem chính mình đi chỉnh đi.”

Nam Nhược nghi ngờ, “Ồ hóa ra, ngày đó cậu cũng có yêu thích con gái nhà người ta hả?”

“Khi đó còn bé tí tuổi, thanh xuân ngu muội, cũng không biết cái gì gọi là yêu là thích. Cũng bởi vì quá ngáo chó, mới làm ra cái loại chuyện ngu ngốc kia.”

Trần Trạm thở dài, “Có điều, Nam muội à, cậu biết đấy khi đó tôi chính là hồ đồ, nhưng bây giờ có thể khắc lưu mãi mãi trong tim tôi, vậy chỉ có thể là yêu.”

***

Ăn xong, vẫn là Thẩm Ý Đông đưa cô trở về.

Trên đường về, Nam Nhược đột nhiên không còn thích nói chuyện phiếm như khi còn ngồi trên bàn ăn nữa, cô nghiêng người tựa vào cửa xe, tầm mắt buông hẳn ra bên ngoài.

Cái thế giới đèn màu rực rỡ về đêm này, khiến cho cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Thành phố này, là nơi cô sinh ra cũng là nơi cô đã lớn lên cho đến năm mười sáu tuổi, hẳn là nên quen thuộc như khắc vào trong xương đi.

Chẳng qua là rời khỏi đây bảy năm thôi, giờ trở về, lại phát hiện nó đã biến thành dáng vẻ cô chưa từng quen thuộc.

Hai tay Thẩm Ý Đông đặt trên vô lăng, ngón trỏ khe khẽ nhịp trên tay lái.

Chính là không nhìn nổi bộ dáng ưu sầu của cô, nhịn không được hỏi: “Mệt sao?”

Nam Nhược xoay sang nhìn anh, “Cũng còn tạm.”

Một câu trả lời không đến nơi đến chốn, Thẩm Ý Đông bèn không từ bỏ, “Gặp lại bạn cũ, nói chuyện phiếm, nhớ về quá khứ?”

“Có lẽ vậy.”

Tầm nhìn anh vẫn chăm chú dõi về phía trước, là một bộ rất mực chuyên tâm lái xe.

“Sau đó, tiện đường nhớ tới dáng vẻ phong lưu phóng khoáng năm đó của Đông ca, có phải là trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu, sắp không kìm lòng nổi đi?”

“…” Cô liếc mắt, “Thẩm tổng, anh còn cần mặt mũi không vậy?”

“Mặt mũi ư? Cái này tôi có nha. Hơn nữa mặt mũi tôi còn soái đến bức người, mặc là kiểu đẹp đẽ tinh tế như tượng tạc, hay là kiểu bad boy cool ngầu! Muốn loại nào có loại đó!”

“Anh cho rằng anh đang chơi trò lật mặt à!”

“Người chơi trò lật mặt, rõ ràng là em.” Thẩm Ý Đông đột nhiên trầm giọng.

Nam Nhược ngước mắt, tỉ mẩn nhìn anh. Có thể nhận ra bầu không khí xung quanh anh đã có phần khác biệt. Thật giống như đang cố gắng kìm nén cái gì đó.

Cô mới không ngu đi chạm vảy rồng, hai người im lặng suốt một đường.

Xe đậu ở dưới lầu căn phòng cô thuê.

Nam Nhược lịch sự nói một câu, “Tôi đi lên đây.”

Vừa mới đặt tay lên nắm cửa thì, liền bị một người kéo trở lại. Ngọn lửa giận bừng bừng cháy ban nãy bị anh kiềm chế giờ phút này hoàn toàn ôm gọn lấy người cô.

Anh kề đến sát mặt cô, thật như là muốn chạm đến hai cánh môi kia.

“Nam Nhược, tôi đều không biết em con mẹ nó làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?!”

“Cả hai chúng ta đều vậy.”

Anh nghiến răng nghiến lợi, “Ai con mẹ nó cùng với em như vậy.”

“Ờ.”

Thái độ của cô quá mức lạnh lùng, khiến Thẩm Ý Đông có cảm giác hệt như anh đang đấm vào bông vậy, bỗng thật thấy vô lực.

Cảm giác này mẹ nó thật quá khó chịu.

Anh ép buộc cô phải ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của anh.

“Nam Nhược, ông đây không tin em không nhìn ra tâm tư ông đây.”

Nam Nhược vô cùng bình tĩnh, “Không nhìn ra.”

Anh dứt khoát nắm lấy cằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em ngay lập tức chạm vào tim mình, nói lại cho tôi nghe!”

Nam Nhược thật là đem tay phải đặt ở vị trí trước ngực, nhìn thẳng vào mắt anh. Ngữ điệu bình bình, “Không chạm tới được.”

“???”

“Ngực quá lớn.”

“… …”

“Há há há.” Một giây đồng hồ sau, Thẩm Ý Đông liền phá lên cười, cười đến mức khóe mắt mang theo hơi nước.

Nam Nhược bực bội muốn liếʍ liếʍ môi, nhưng không làm được, khóe miệng như có như không ngậm ý cười hơi giăng giăng lên.

***

Công việc của Thẩm Ý Đông rất nhiều. Sau khi đưa cô về nhà xong, anh liền nhanh chóng chạy đến sân bay, trực tiếp đi Lâm Thành.

Gần đây giải trí Húc Hoa đầu tư vào một bộ phim cổ trang. Một đàn chị trong công ty tên là An Tình Úy, cùng với bạn tốt của Thẩm Ý Đông là Tấn Nguyên Phong, đảm nhiệm vai nam nữ chính trong phim này.

Bộ phim cổ trang này được viết lại dựa trên một cuốn tiểu thuyết, nhân khí(*) đặc biệt cao. Sở dĩ công ty bọn họ đầu tư vào quay bộ phim này, vì là thấy được hạng mục này sẽ mang lại một món lời béo bở.

(*) Độ nổi tiếng hay độ phổ biến.

Nhưng hiện tại thị trường không mấy khởi sắc, rất nhiều chuyện không thể cá chắc trăm phần trăm.

Để không bị lỗ vốn, Thẩm Ý Đông liền kéo bạn tốt Tấn Nguyên Phong của mình vào, chống đỡ nhân khí.

Và rất hiển nhiên, anh cần phải đến thăm Tấn Nguyên Phong một chuyến.

Lần thăm này, là thư kí Trương đi theo sắp xếp toàn bộ hành trình cho Thẩm Ý Đông.

Mười giờ tối máy bay hạ cánh xuống sân bay, sau đó đó bọn họ trực tiếp ngồi vào ô tô thư kí Trương sắp xếp từ trước, rồi lại đi đến phim trường – – thành phố điện ảnh Lâm Thành.

Thời điểm bọn họ đến nơi, tại hiện trường đang quay cảnh nam nữ chính đương cùng nhau nói chuyện yêu đương trong tẩm điện.

Vừa khéo Tấn Nguyên Phong và An Tình Úy đều đang có mặt, Thẩm Ý Đông liền tìm bọn họ đi ăn khuya.

Thư kí Trương ở lại phim trường, sắp xếp phân phát đồ ăn cho toàn thể nhân viên.

Quan hệ giữa Thẩm Ý Đông và hai người bọn họ không tệ, bởi vì không có thư kí Trương đi cùng, mà anh lại không thích ở cùng với người lạ, bèn dứt khoát tự mình lái xe, đưa hai người bọn họ ra cửa.

Bởi vì cả hai một là Ảnh đế, một là đại hoa đán, đều bị đám chó săn chụp không ít ảnh, giờ vì muốn cắt đuôi chó săn mà Thẩm Ý Đông phải làm nhiễu lái xe đi vòng vòng.

Thời điểm đến được nhà hàng trời đã về khuya lắm rồi, An Tình Úy mệt muốn bở hơi tai, lúc xuống xe không nhìn rõ còn suýt chút té chỏng vó, cũng may Thẩm Ý Đông nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô ấy.

Còn trêu chọc một câu: “Ôi ôi, đừng bái kiến tôi, đại vương nhà cô còn đang ở bên cạnh kìa!”

Tấn Nguyên Phong đứng bên cạnh cười cười, “Hoàng hậu nhà chúng tôi gần đây phải quỳ hơi nhiều, nên giờ nhìn thấy người đẹp trai nàng liền bái!”

An Tình Úy liếc dài anh ta, “Đại vương ư đại vương, lời thoại của chàng cũng quá nhiều rồi đấy. Câm miệng lại cho lão nương!”

Thẩm Ý Đông không dưng bị “lão bà” của đại vương mắng tới tấp.

Tác giả có lời muốn nói:

Đông ca: Ông đây không tin em không nhìn ra tâm tư ông đây.

Em gái Nam: Không nhìn ra.

Đông ca: Em ngay lập tức chạm vào tim mình, nói lại cho tôi nghe!

Em gái Nam: Không muốn.

Đông ca: Em không mò, tôi mò…