Thấy Ân Phùng nói vậy, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhất thời đều giữ im lặng. Vưu Anh Tuấn của ngày trước đích thực là một thành viên trong tổ. Trần Phong còn từng hoàn thành thủ tục, anh có thể được coi là cố vấn tạm thời. Nhưng ai ngờ được anh của hiện tại vẫn còn quay lại cơ chứ?
Cảnh Bình quan sát biểu cảm của Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, biết chuyện có ẩn tình bèn mỉm cười nói: “Không thấy ai nhắc qua.”
Hứa Mộng Sơn cúi đầu cười, Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, anh vẫn không nhìn cô mà giữ nụ cười bình thản nói chuyện cùng Cảnh Bình: “Tôi trước nay kín tiếng. Chắc Đinh Hùng Vĩ sẽ gọi điện cho anh ngay thôi.”
Thật trùng hợp làm sao, anh vừa dứt lời, điện thoại của Cảnh Bình lập tức đổ chuông, anh ấy cười cười, quay người đi sang một bên nhận máy.
Hứa Mộng Sơn liếc nhìn hai người, nói: “Mình đi trước đây.”
Ân Phùng nhếch khóe môi.
Kết quả Vưu Minh Hứa quay đầu đi ngay theo Hứa Mộng Sơn. Ân Phùng bám theo cô, bước được vài bước, cô hỏi: “Anh đến làm gì?”
Ân Phùng: “Phá án.”
Vưu Minh Hứa: “Vươn tay hơi xa rồi thì phải?”
Giọng Ân Phùng trầm thấp: “Vụ án này có ba tầng. Tầng thứ nhất là điều tra nghi phạm mất tích sau khi cưỡиɠ ɧϊếp, gϊếŧ người; tầng thứ hài là điều tra mạng lưới tội phạm buôn bán ma túy; tầng thứ ba… là điều tra đối thủ của chúng ta, quan hệ giữa tổ chức tội phạm đó với tập đoàn Khải Dương.”
Vưu Minh Hứa ngừng bước: “Sao anh biết?”
Ân Phùng cười cười đáp: “Người cảnh sát họ Cảnh kia, thân phận của Quách Hưng, còn thêm một cảnh sát hình sự không có chút liên quan đến tội phạm ma túy như em vào, tôi tất nhiên sẽ suy đoán ra suy nghĩ của Lão Đoàn. Ông ấy hệt như lão hồ ly, trước nay luôn thích “mượn lực”, che giấu mục đích thực sự. Tôi vừa nói chuyện cùng ông ấy là đã đoán ra rồi.”
Vưu Minh Hứa mất mấy giây mới ngỡ ra “Lão Đoàn” mà anh nói là ai. Cô hỏi: “Ông ấy đồng ý để anh tới?”
Ân Phùng biếng nhác đáp lời: “Dù sao tôi cũng đoán ra rồi, ông ấy cũng vui lòng để tôi giúp sức. Nhiều thêm một kẻ không sợ chết, ông ấy việc gì mà không đồng ý?”
Vưu Minh Hứa nói: “Nhưng anh còn chưa trả lời tôi. Vì sao anh phải tham gia?”
Ân Phùng im lặng mấy giây, tầm mắt lướt qua phía sau lưng cô. Dù bước đi rất nhanh thì cổ cô vẫn thẳng cứng, chứng tỏ rằng lúc này đây cô đang rất không bình tĩnh.
Ân Phùng bỗng cảm nhận được một tia thỏa mãn. Kể từ khi anh nhớ lại những việc kia vào sáng nay, lòng anh luôn buồn bực, khó chịu, thậm chí còn đau khổ, có cảm giác kích động muốn đi phá hủy thứ gì đó. Nhưng hiện giờ được gặp cô, nhìn thấy cô sống cũng không mấy nhẹ nhàng, cảm giác bí bức nặng nề ấy đã giảm đi không ít. Anh không muốn nghiên cứu sâu nguyên nhân, nếu đã là tình cảm thôi thúc, sai khiến thì anh sẽ đến, hà tất phải tự làm khó bản thân?
Có điều, đối diện trước câu chất vấn của cô, anh chỉ hờ hững đáp: “Nếu đã dính dáng đến tổ chức kia, tôi tất nhiên sẽ đến.”
Vưu Minh Hứa không buồn để ý đến anh nữa, bước lên đi cùng Hứa Mộng Sơn. Ân Phùng không để bụng, ngẩng đầu nhìn núi xanh nước biếc bát ngát một màu, tuy hoang vu, lạnh lẽo không có hơi thở của con người, song anh lại thấy cảnh sắc này có mấy phần đáng yêu, sinh động.
Cảnh Bình nhận xong cuộc gọi, tất nhiên cũng đoán được đại khái lai lịch của Ân Phùng. Thế nhưng một người theo tâm lý tội phạm, còn là một nhà văn thì có tác dụng gì cho việc điều tra tội phạm ma túy của bọn họ? Cảnh Bình giữ thái độ hoài nghi.
Anh tăng nhanh nhịp bước, liếc nhìn sắc mặt Vưu Minh Hứa rồi cười cười với Ân Phùng: “Hợp tác vui vẻ.”
Ân Phùng nhìn anh ấy: “Ừm, hợp tác vui vẻ.”
Hứa Mộng Sơn hỏi: “Thầy Ân, anh tìm đến đây kiểu gì?”
Ân Phùng đáp: “Sau khi tôi lấy được tài liệu đã đến nhà Quách Hưng trước, quan sát một vòng, vừa định tìm bà chủ nhà hàng cá trước cổng nói chuyện thì đồng nghiệp của các cậu đã đưa địa chỉ chính xác cho tôi.”
Hứa Mộng Sơn nhìn Vưu Minh Hứa, cười cười: “Thầy Ân vẫn giỏi như thế.”
Cảnh Bình cũng nhìn Ân Phùng nhiều thêm một chút, nói: “Giỏi đấy. Ban nãy Tiểu Vưu cũng rút ra kết luận giống cậu.”
Lúc bấy giờ Ân Phùng mới để Cảnh Bình vào trong mắt, bắt đầu thấy anh ấy hơi hơi thuận mắt, anh cười nhạt nói: “Vậy sao, Tiểu Vưu?” Giọng anh trầm mà chậm, nồng đậm mùi vị đàn ông, hai chữ “Tiểu Vưu” bật thốt khỏi miệng anh có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt: “Xem qua dấu chân bên ao chưa?”
Ân Phùng: “Ừ.”
“Vậy thì đừng có phí lời, nhanh chóng tìm đi.”
Tuy chất đất của đường núi cứng, cây cỏ rậm rạp, nhưng ba người vác theo một người chắc chắn vẫn sẽ để lại vết tích. Bốn người đi theo đường núi, dựa vào những dấu chân vụn vặt và dấu tích trên cỏ cây để truy đuổi. Họ có gặp ngã rẽ nhưng đều dẫn ra khỏi núi, rất dễ xác nhận phương hướng. Bất giác, bốn người đã đi được hai tiếng đồng hồ.
Vưu Minh Hứa luôn dẫn đầu, Hứa Mộng Sơn đi ngay sau, tiếp đó là Ân Phùng, cuối cùng là Cảnh Bình. Đi mãi đi mãi, người phía sau cất tiếng: “Mệt không? Cần nghỉ không?”
Vưu Minh Hứa không biết Ân Phùng đã chen lên trước Hứa Mộng Sơn từ bao giờ. Cô đáp: “Anh muốn nghỉ thì nghỉ, không ai cản anh.”
“Cô ăn phải thuốc súng hả?” Anh nói.
“Đâu có.” Vưu Minh Hứa đáp, “Chỉ là tôi thấy anh là thấy phiền.”
Trái lại, Ân Phùng bật cười. Không biết vì sao, nhưng thấy bộ dạng xù lông của cô, anh thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn có một tia hưng phấn lạ thường. Có điều, đây chẳng phải dấu hiệu tốt đẹp gì cho cam, anh phải khống chế bản thân. Anh nghĩ vậy đấy.
“Tôi thì khác.” Anh thờ ơ nói, “Tôi rất thưởng thức tài hoa của cô.”
Vưu Minh Hứa im lặng.
Nếu Trần Phong có mặt tại đây, e là cậu ta đã ngạc nhiên đến mức mắt chữ o miệng chữ a mất rồi. Vưu Anh Tuấn chạy theo phụ nữ không lấy gì lạ, nhưng đã bao giờ Ân Phùng làm điều mặt dày này? Anh là “con trời”, được phái nữ chào đón, thường chỉ đứng im một chỗ, cười sâu xa, ngoắc nhẹ ngón tay là đã có cả đám người mắc câu.
Nhưng Vưu Minh Hứa phát hiện, bản thân cô có chút nhớ nhung Vưu Anh Tuấn. Suốt dọc đường, tuy Ân Phùng thỉnh thoảng có tìm cô nói chuyện, nhưng hai người hoàn toàn ở trong trạng thái “lời không hợp ý, nửa câu thừa.”
Vưu Anh Tuấn thì khác, có anh ở bên, dọc đường luôn ấm áp, anh luôn vươn đầu tới, sợ cô mệt, sợ cô bị thương, hoặc sẽ làm nũng với cô, rồi nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi của cô. Tuy có những lúc Vưu Minh Hứa thấy rất phiền phức, nhưng hóa ra, rất nhiều khi hai người đều cùng cười vui vẻ.
Lúc đó chỉ thấy rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Ân Phùng. Anh nhếch mày, Vưu Minh Hứa đã thu lại ánh mắt sắc như dao ban nãy.
Ân Phùng không thể không thừa nhận, bị cô nhìn như vậy, tim anh không khỏi thót lên, sau đó lại cảm nhận được một chút ngọt ngào trước nay chưa từng có. Anh liếʍ ngạc trên, tầm mắt vô thức dừng trên cần cổ trắng nõn của cô, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên u tối.
Phía trước đã là sâu trong núi. Bên trong ẩm ướt, đất nhũn, ít người qua lại. Dù không còn đường, song ba loại dấu chân kia đã một lần nữa xuất hiện. Điều này đủ khiến bọn họ mừng rỡ không thôi.
Tuy Quách Hưng đã mất tích được ba ngày, sự việc cấp bách, nhưng an toàn là trên hết nên bốn người tiến về phía trước bằng tốc độ chậm rãi. Có điều trừ Ân Phùng, ba người còn lại đều là cao thủ, với năng lực của họ, xử đẹp một hàng người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn vốn đã ăn ý, hai người trao đổi qua ánh mắt, lo hai bên trái phải, Ân Phùng lập tức bám theo Vưu Minh Hứa, Cảnh Bình liền theo Hứa Mộng Sơn. Phía trước xuất hiện dòng suối, dấu chân bên bờ càng thêm rõ. Họ tiếp tục tiến thêm khoảng hơn chục mét, suối hợp thành đầm, mặt nước vừa sâu vừa rộng. Đây là khu chưa khai phá, nếu không phải đặt chân tới đây, chắc chắn sẽ chẳng thể biết được nơi này còn có đầm nước sâu đến vậy.