Thời gian đầu Lưu Nhã Dục vẫn chịu đựng. Có những khi không nhịn được nữa, cũng sẽ đẩy lại Từ Gia Nguyên, hai người giằng co lẫn nhau. Tuy Lưu Nhã Dục nhỏ người nhưng sức lực khá lớn, mạnh như hổ báo, Từ Gia Nguyên cũng chẳng chiếm nổi thế thượng phong, đánh nhau đến mặt mũi đều nở hoa hòe hoa sói. Từ Gia Nguyên đùng đùng giận dữ. Hai người kia lập tức chạy đến khuyên giải. Nói là khuyên giải, nhưng bọn họ ghìm chặt Lưu Nhã Dục xuống, Từ Gia Nguyên tung cú tát lên mặt Lưu Nhã Dục, nói: “Tao thấy mày thích chết thật rồi, nếu không phải bọn họ giữ mày lại, ông đây sẽ một dao chém chết mày luôn. Được thôi, giờ tao sẽ đi bộ phận nhân sự tiết tộ mày là lao động vị thành niên vắt mũi chưa sạch. Cho mày cút!”
Hai người kia giả bộ khuyên can: “Tiểu Lưu, còn không mau xin lỗi đi, là nhóc động thủ trước đấy.”
“Muốn đưa về quê thật à?”
Đôi mắt Lưu Nhã Dục đỏ sọng không bật lên thành lời.
Từ Gia Nguyên quay người bước ra bên ngoài.
Tâm can Lưu Nhã Dục như đang có hàng ngàn hàng vạn con dao giày xéo, nghiến răng gầm lên: “Đừng đi! Đừng đi!”
Từ Gia Nguyên đứng im một lúc mới quay lại, ngoài cười trong không cười nói: “Không đi cũng được, mày quỳ xuống, nhận sai.”
……
Mỗi dịp đến ngày nghỉ luân lưu, Lưu Nhã Dục càng thêm thích đi vào thành phố, nơi có những con đường rộng thênh thang, những tòa nhà cao chọc trời, người xe tấp nập như nêm cối và những khu thương mại đẹp lung linh. Đến quán net cũng hoành tráng hơn cả trấn đặt công xưởng. Hồi trước cậu ta chỉ đến quán net mấy lần vì không có tiền, cũng vì không quá hứng thú. Hiện tại, những nơi như khu chợ, khu thương mại, quán ăn cậu ta đều không dám đặt chân tới, vậy nên quán net trở thành một lựa chọn đương nhiên.
Lần đầu tiên gặp Lý Tất Nhiễm là khi hai người cùng chung một tổ đội, thắng đẹp một trận game.
Hai kẻ bị đè nén, cùng cô độc một mình cười đến là khoa trương, cuồng loạn.
Lý Tất Nhiễm gọi cậu ta là “Anh Dục”. Anh Dục gọi cậu là “Tất Nhiễm”.
Lý Tất Nhiễm hỏi: “Anh Dục, anh học ở đâu, ngày mai rảnh không?”
Lưu Nhã Dục ngừng một chốc, đáp: “Anh đi làm rồi, nhìn không ra à, anh 18 tuổi rồi. Phải tuần sau anh mới đến được.”
Trong mắt Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục là một người thiếu niên trầm lặng, ổn trọng, chơi game rất ngầu, còn có tiền mời cậu ăn một bữa cơm những mấy trăm tệ mà cũng không buồn chớp mắt lấy một cái. Độ tuổi hai người cách nhau không nhiều, mà anh ấy đã đi làm, tự lực cánh sinh, tự do biết bao nhiêu.
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng thêm tốt đẹp, gần như tuần nào cũng gặp nhau. Hơn nữa, sau khi tâm sự, cả hai cùng phát hiện, nơi Lý Tất Nhiễm sống hồi nhỏ với ông bà ngoại cùng một khu với Lưu Nhã Dục. Thời gian cũng trùng khớp, chưa biết chừng hồi đó hai người cũng đã từng chơi chung, thế nên mối quan hệ lại càng thêm thân.
Lưu Nhã Dục thấy rất mới mẻ. Từ trước đến nay, cậu ta đều bị người khác khống chế. Hiện tại, cậu ta đã có một cậu em trai, có một người bầu bạn.
Cảm giác ấy thực sự rất tốt đẹp. Lưu Nhã Dục rất trân trọng tình bạn không dễ dàng mới có được này. Cậu ta cũng mơ hồ nhận ra mình không thể sống một cuộc đời như trước, cậu ta có thể làm nên việc lớn, khiến cho mọi người đều phải trố mặt kinh ngạc.
Sớm muộn sẽ có một ngày cậu ta thần không biết quỷ không hay xử đẹp Từ Gia Nguyên. Chỉ cần cậu ta muốn, thì sẽ có một trăm kiểu chết đang chờ đón Từ Gia Nguyên. Những người khác sẽ chẳng bao giờ biết được.
……
Có một ngày, Lý Tất Nhiễm và Tạ Huệ Phương lại cãi nhau, cậu nhóc chạy đến công xưởng tìm Lưu Nhã Dục. Sợ cậu nhóc thấy bộ dạng nhếch nhác của mình trong xưởng nên trước nay Lưu Nhã Dục đều không cho cậu nhóc đến đây. Hai người chỉ gặp nhau trong quán net của trấn.
Lý Tất Nhiễm nói: “ĐM, em bị mụ đàn bà đó làm cho tức chết. Bà ta chửi em ngay trước mặt bao nhiêu bạn học, bà ta không phải là người.”
Lưu Nhã Dục không cần hỏi cũng đã tự động tưởng tượng ra một hình tượng giống hệt như của bà bác gái. Cậu ta nói: “Bà ta không phải mẹ cậu, đương nhiên sẽ không coi cậu là người.”
Lý Tất Nhiễm sầm mặt: “Sẽ có một ngày ông đây gϊếŧ chết con mụ đó.”
Lưu Nhã Dục nhìn cậu nhóc, bỗng nhiên, lãnh địa vẫn luôn bị lớp băng mỏng bao phủ trong lòng, trước nay chưa dám đặt chân vào như chợt nứt ra, cậu ta nhìn thấy một ánh sáng diệu kỳ nơi đó.
“Cậu rất muốn bà ta chết ư?” Lưu Nhã Dục hỏi.
Lý Tất Nhiễm im lặng một chốc, gật đầu.
Giọng nói Lưu Nhã Dục cũng bắt đầu run run kích động, vừa hút thuốc vừa nói: “Anh có một cách.”
“Cách gì?”
“Trao đổi gϊếŧ người.”
———
Sau khi hoàn thành bước thẩm vấn sơ bộ hai cậu thiếu niên, trời đã sẩm tối. Bọn họ khai nhận tội trạng. Lưu Nhã Dục vì thường đọc tiểu thuyết trinh thám nên đã vạch ra kế hoạch cho cả hai vụ, mọi công cụ đều là cậu ta chuẩn bị, thời gian và cách thức gây án cũng đều do cậu ta thiết kế. Lưu Nhã Dục cẩn thận, thông minh, vụ án Tạ Huệ Phương gần như không có bất cứ sai sót nào, đồng thời tàn nhẫn đến mức gϊếŧ luôn cả hai đứa trẻ.
Tính tình Lý Tất Nhiễm nóng vội hơn, cho nên mới không mang bọc giày trong án Từ Gia Nguyên, lưu lại dấu giày trên hiện trường. Song cậu ta cũng đã làm ra chuyện tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng – băm nát khuôn mặt Từ Gia Nguyên.
Vưu Minh Hứa nhớ tới lời Ân Phùng từng nói, làm vậy là để cướp đi hoặc khuôn mặt, hoặc thân phận của người chết. Liệu chăng trong quá trình chém chết Từ Gia Nguyên, cậu thiếu niên đã coi anh ta thành người thân, nên mới hủy hoại khuôn mặt? Cậu ta không muốn nhìn thấy gương mặt khiến bản thân phẫn hận một lần nào nữa.
Thực chất, Vưu Minh Hứa đã từng trải qua những án mạng tàn bạo hơn thế này nhiều. Cách thức gây án của hai cậu thiếu niên đều rất đơn giản. Nhưng sau khi đã vạch trần chân tướng, cõi lòng Vưu Minh Hứa chỉ còn lại cảm giác cô quạnh khiến người ta buồn bực, âu sầu.
Trong suốt quá trình thẩm vấn hôm nay, hai người đó không có quá nhiều biểu cảm sám hối, nhiều nhất chỉ là sợ hãi, hoảng loạn. Trong thâm tâm, trong nhân sinh quan đã dần thành hình của bọn họ, nạn nhân vẫn đáng chết. Tương lai chỉ là màn sương mù mịt với cả hai, dường như hai cậu nhóc ấy chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ đến cuộc đời sau này của gia quyến người bị hại, cũng như người thân của chính mình……
Cuộc đời sa ngã sẽ không ngừng sa ngã, cũng như nước chảy đá mòn, mưu ma quỷ quái.
Còn hai người mới chỉ là những cậu bé mông lung với sự đời, mà đã rớt xuống vực sâu vạn trượng
———
Vưu Minh Hứa bắt xe về nhà. Ánh hoàng hôn đã tắt ngúm, chỉ còn lại sự tĩnh mịch và u ám. Cô đứng dưới tiểu khu ngước nhìn ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà, nhớ đến hai cậu thiếu niên khiến lòng cô bứt rứt khó chịu. Mọi việc đã đi tới hồi kết, có thể cố gắng thì đã cố gắng hết sức, việc không thể cứu vãn cũng nên để chúng chìm vào dĩ vãng.
Cô không vào tiểu khu ngay mà đứng dựa tường hút thuốc. Trái tim dần bình ổn lại, cũng giống như bao lần trước, sau mỗi lần án mạng khẩn trương và hưng phấn phá án chính là sự trống rỗng vô cùng.
Một điếu thuốc chớp mắt đã cháy hết, cô lại ngẩng đầu nhìn về cửa số nhà mình đèn điện sáng trưng phía xa xa trong tiểu khu. Tâm trạng u ám do án mạng mang đến đã bay xa, song cô vẫn không muốn lên nhà.
Nghĩ đến nụ hôn tối qua cùng Ân Phùng, hành động và biểu cảm thành kính, si mê của anh khiến trái tim cô như bị ngọn lửa thiêu đốt đến hồ đồ…
Cô trầm lặng đốt thêm một điếu nữa.
Cô nghĩ, lần này phải hút chậm hơn.
———
Vưu Minh Hứa không hề biết, có một chiếc xe đang dừng nơi góc tối phía xa.
Trên xe có hai người, một người còn đang cầm kính viễn vọng nhìn về hướng Vưu Minh Hứa, nói: “Xem ra cảnh sát đã kết án rồi.”
Người còn lại cười nói: “Vốn là phải thế. Cảnh sát chỉ có thể làm được đến đây thôi.”
Người ban nãy cũng cười: “Bọn họ tưởng hai thằng nhóc kia là hung thủ cuối cùng, chỉ là trao đổi gϊếŧ người mà thôi, hahaha!”
Người kia híp mắt nhìn về hướng Vưu Minh Hứa, sau đó ngước lên, hỏi: “Cậu còn muốn có được cô ấy không?”
Người ban đầu ngừng một lát, đáp: “Không, tôi đã không để tâm nữa. Cậu thì sao, muốn có được cô ấy không?”
Người kia gõ tay trên bệ cửa kính xe, đáp: “Muốn. Nằm mơ cũng muốn.”
— Quyển 2: “Dương Quan Đạo”_Hoàn —