Chờ Tôi Có Tội

Quyển 2 - Chương 40

Vưu Minh Hứa lái xe được một lúc, ai ngờ con người ngồi trên ghế phụ kia vui đến nỗi hò hát ngân nga: “……Khó bỏ được ao ước đẹp tự nhiên, tiếc rằng cái gì cũng ăn tốt…..Calorie kẻ thù của tôi. Hãy đốt cháy calorie của tôi đi!……Calorie Calorie Calorie, Calorie Calorie Calorie, Calorie Calorie…..”

Vưu Minh Hứa biết khắp đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập bài này, song nghe Ân Phùng hát tái hát hồi có mấy câu, trong đầu cô cũng bắt đầu không ngừng phối hợp cùng nhịp điệu của anh như bị nhiễm bùa chú.

“Im miệng!” Vưu Minh Hứa rút tập tài liệu bên cạnh ném vào lòng anh, “Chẳng phải anh hiểu cái gì mà địa lý học đấy à? Đây là tư liệu về Lý Tất Nhiễm, xem hẳn hoi đi!”

Ân Phùng lập tức cúi đầu xem.

Khoang xe tức khắc tĩnh lặng. Một lúc sau, Vưu Minh Hứa không khỏi ngẩn người khi liếc nhìn anh.

Anh giây phút này hoàn toàn không giống một người đầu óc có vấn đề. Khác một trời một vực với tên ngố gân cổ lên hát ban nãy. Một tay anh gác trên khung cửa xe, gương mặt bình tĩnh và nghiêm túc khẽ cúi đọc tài liệu trên tay còn lại. Nếu bỏ qua chiếc áo T-shirt màu đỏ in hình Teletubbies kia, chỉ nhìn từ phần cổ trở lên thì quả thực rất giống với người đàn ông thành thục tài hoa khi trước.

Vưu Minh Hứa nhìn thêm một chút mới quay đầu tập trung lái xe.

———

Chàng thiếu niên trên bức ảnh cao cao thanh tú, khóe miệng như cười như không, song Ân Phùng vẫn nhìn ra vẻ đè nén trong đáy mắt cậu ta.

Lý Tất Nhiễm, 15 tuổi, người Tương Đàm. Bố mẹ đều đi làm xa nên gửi cậu ta đến nhà dì Tạ Huệ Phương. Tuy bố mẹ không thể ở bên nhưng rất chú trọng việc giáo dục cậu. Điều kiện kinh tế của gia đình tốt, song không quá giàu có. Năm ngoái, cậu đã thi đỗ một ngôi trường tư lập rất tốt, dù rằng học phí đắt đỏ, nhưng bố mẹ vẫn cắn răng cho cậu theo học.

Hứa Mộng Sơn phụ trách điều tra theo hướng này, anh ấy làm việc cẩn thận tỉ mỉ, dù không đón được người song đã sắp xếp nhân sự thẩm vấn hết bạn học và thầy cô của Lý Tất Nhiễm. Theo như tìm hiểu, Lý Tất Nhiễm không quá được như ý nguyện trong ngôi trường “cao cấp” này.

“Lý Tất Nhiễm. Em không hiểu cậu ta, bình thường cậu ta rất ít nói chuyện, cũng chẳng mấy khi tham gia hoạt động ngoại khóa.”

“Em không chơi cùng, cậu ta có bạn bè riêng của mình. Bọn em và chúng nó….. Hừ, chơi không hợp.”

“Em luôn cảm thấy cậu ta có tâm sự, lúc nào cùng lầm lì, không hay nói chuyện. Giống như đang sống trong thế giới riêng vậy. Cậu ta hay chơi với mấy bọn nhà nghèo lắm.”

“Giáo viên chúng tôi cũng không biết làm sao với cậu học trò Lý Tất Nhiễm này. Thành tích đầu vào vừa sát điểm sàn. Nhưng tâm lý so sánh của em ấy khá nặng, trường chúng tôi cũng được coi là một ngôi trường quý tộc, có rất nhiều những em học sinh sống trong gia cảnh tốt chịu ảnh hưởng nhiều từ bố mẹ. Lý Tất Nhiễm không tập trung học hành, không hòa nhập được cùng bạn bè, thường xuyên trốn học, thành tích càng ngày càng kém.”

“May còn có người dì quản giáo nghiêm. Lần họp phụ huynh trước cô ấy còn mắng cậu ta té tát trong văn phòng. Cậu học sinh đó sợ dì, về sau tình trạng trốn học cũng cải thiện hơn.”

“Con người Tất Nhiễm thực chất khá trượng nghĩa. Quan hệ giữa cậu ấy và người dì không tốt. Cậu ấy rất thực ra rất nhớ bố mẹ, nói là muốn đi tìm họ.”

“Bọn họ không chơi chung với chúng em thì bọn em cũng vậy. Ai thèm chứ? Muốn chơi cùng bọn chúng thì những người khác cũng sẽ không để ý đến cậu ta thôi, chỉ là Lý Tất Nhiễm vẫn không cam tâm. Dù gì hiện tại em cũng có chút coi thường cậu ta.”

“Cậu ta chắc chắn là cắm rễ trong quán net. Không thì còn có thể đi đâu?”

……

Vưu Minh Hứa đỗ xe bên lề đường, phía trước là khu phố thương mại nhộn nhịp tấp nập. Từng dãy hàng lối tiếp nhau, chỉ độc quán net cũng đã có bốn, năm quán chưa cần nói đến mấy con phố bên cạnh.

Ân Phùng đặt tư liệu xuống, nói: “Nhà ông bà nội của Lý Tất Nhiễm cách nơi này không xa. Hồi nhỏ cậu ta đã từng sống cùng họ.”

Vưu Minh Hứa không cất lời, gọi thẳng điện thoại cho đồng nghiệp. Lúc trước là cảnh sát tuần tra nhìn thấy Lý Tất Nhiễm, song con phố này quá mức đông đúc không thể đuổi theo được.

“Tìm từ quán net trước.” Vưu Minh Hứa nói.

Hai người xuống xe, tay cô bỗng bị kéo lại khi vừa định tiến vào quán net bên tay trái. Ân Phùng trề môi, đôi mắt đen láy, khẽ lắc đầu.

Vưu Minh Hứa: “Sao thế?”

Ân Phùng chỉ vào quán net cũ kĩ bên trong tối om om đó, nói: “Cũ nát quá, Lý Tất Nhiễm không để vào mắt.”

Vưu Minh Hứa cười nhạo: “Điều tra án dựa vào việc đoán mò?” Cô không thèm đoái hoài đến anh, nhấc chân đi vào quán đó.

Ân Phùng cắn môi, cố chấp đứng nguyên một chỗ. Vưu Minh Hứa cũng chẳng buồn đợi chờ anh.

Mấy phút sau, Vưu Minh Hứa bước ra với khuôn mặt vô cảm: “Quán tiếp.” Ân Phùng đuổi theo, nói: “Tôi không đoán mò, sao chị lại bảo là tôi đoán? Lý Tất Nhiễm thích hư vinh, sống cô đơn, khát vọng thân phận được chấp nhận. Cậu ta đã bị hoàn cảnh trong ngôi trường đó trói buộc một thời gian rồi, về nhà còn phải đối diện với người dì cường thế. Ngồi quán net là con đường duy nhất giúp cậu ta thoát khỏi hiện thực, sao có thể làm ‘con nhà nghèo’, ở cùng với đám nhóc không có tiền ngồi quán net đắt tiền cho được? Cho nên những quán cũ rích này căn bản không cần tìm. Cậu ta sẽ chẳng thèm nhìn đến đâu, vì ngồi không nổi.”

Vưu Minh Hứa dừng bước, nói: “Vậy anh nói xem, cậu ta có thể ở đâu?”

Ân Phùng chỉ về phía hai quán net xa xa, nói: “Hoàn cảnh và phục vụ đều rất tốt. Mấy thằng nhóc nông cạn ngồi trong đó sẽ cảm thấy nở mày nở mặt.”

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, hiện tại tâm tính anh cũng khác nào mấy thằng nhóc đâu? Cô không phản đối, một là vì Ân Phùng ăn nói logic, hình như hơi có đạo lý. Hai là, dù sao quán nào cũng phải tìm, những quán còn lại chẳng lọt được. Ba là, người này chẳng phải đã từng cung cấp gợi ý quan trọng cho quá trình phá án đó sao? Cho dù đã bị đâm thành tên ngốc thì cô vẫn muốn xem bản lĩnh của anh còn hay mất, tính toán còn chuẩn hay không.

Cô đi về hướng một trong hai quán đó, Ân Phùng tươi cười bám sát đằng sau.

Vưu Minh Hứa giơ thẻ cảnh sát và bức ảnh của Lý Tất Nhiễm cho chủ quán net, ông chủ đó ngẫm nghĩ, mắt đảo một vòng nói: “Người này…tôi không có ấn tượng nào cả.”

Vưu Minh Hứa chưa kịp lên tiếng Ân Phùng đã mở lời: “Ông ta nói dối.”

Ông chủ ngây ra, Vưu Minh Hứa đập ‘bộp’ tấm thẻ cảnh sát lên mặt quầy ba: “Hôm nay không phải đến đây để quản chuyện cỏn con của đám vị thành niên nghiện net, sau này tự nhiên sẽ có cảnh sát tới kiểm tra. Đây là vụ án nghiêm trọng! Không khai thật thì về Đồn với tôi!”

Ông ta vội vã cười nịnh bợ: “Đừng giận đừng giận, tôi nhớ ra rồi! Đã gặp, cậu ta đã đến đây chơi mấy lần. Nhưng hình như hai ngày nay không thấy đâu. Chi bằng cô tìm một lượt, có yêu cầu gì chúng tôi cật lực hợp tác!”

Mấy phút sau, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bước ra, tiến vào quán thứ hai.

Quán này tuy không bằng quán trước, song cách trang trí đẹp mắt hơn nhiều. Ông chủ khoảng 40 tuổi, hơi gầy, đeo kính, đang ngồi sau quầy.

Vưu Minh Hứa tường thuật ngắn gọn mục đích tới đây.

Hết chương 40