Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 134: Sự phó thác lúc lâm trung (3)

Trong thiên hạ có ba loại độc mạnh nhất, túy sinh mộng tử, sầu triền miên, hồng nhan lầm.

Túy sinh mộng tử, đến nay chưa có người nào có thể giải được, mà sầu triền miên cũng là loại độc mạnh thứ hai, một loại tên là triền miên, đó là độc mà Mị hạ cho ta, độc này chỉ hữu hiệu đối với nữ tử, mà một loại độc khác tên là đau khổ, là hạ ở trong cơ thể nam tử.

Sầu triền miên, là độc, lại có độc để hỗ trợ giải.

Cho nên nói, ta nghĩ muốn cởi bỏ triền miên, liền chỉ có thể cùng một nam tử trúng đau khổ đi gặp chu công.

Cho nên sầu triền miên lại được xưng là tình nhân chú.

Mà Sở Sở trúng hồng nhan lầm, sở dĩ có thể xếp hạng độc thứ ba, không khó giải giống như sống mơ mơ màng màng, cũng không phải tàn nhẫn như sầu triền miên, mà là độc, độc nhất phụ nhân tâm, hồng nhan lầm vốn không phải là độc, nhưng nếu ở bên trong hồng nhan lầm thêm một giọt máu xử nữ, như vậy đó là thiên hạ kì độc, nó có thể làm cho người bị trúng độc nhận hết tra tấn, mặc dù đến lúc đã chết, ngay cả di thể đều không thể bảo tồn, chỉ có thể hóa thành một đoàn máu loãng.

Hồng nhan lầm, một sự sai lầm của phận hồng nhan.

Nó có thể giải, nhưng là thuốc giải lại là máu của rất nhiều người.

Mà máu kia, đều không phải là một giọt, mà cơ hồ muốn rất nhiều, đủ để cho một người trúng độc ngâm mình vào đó.

Cho nên mặc dù ta có giải, ta đáp ứng giúp nàng giải, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Ta nhìn nàng một lúc lâu, mới gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nàng sở dĩ muốn Sở Ngọc đi ra bên ngoài, nhất định là có điều muốn nói với ta.

Bọn họ đều không phải là người sinh trưởng ở Ly thôn này, cũng bất quá là một năm trước mới đến đây, mà Sở Sở nếu nếu trúng hồng nhan lầm, tất nhiên từng cuốn vào bên trong sự ân oán dây dưa lớn nào đó.

Ta không nghĩ muốn trải qua thêm những ngày như vậy nữa, cho nên bản thân không nghĩ muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng là lại bởi vì Sở Ngọc là một người quật cường mà mềm lòng.

Hắn rất giống ta, đều là tình nguyện chính mình ở dưới đáy lòng khóc, cũng muốn quật cường một mình đối mặt với thế nhân.

Mà hắn tựa hồ so với ta càng sâu, ít nhất ta là cười, nhưng là hắn tuổi còn trẻ nhưng lại tạo ra bộ dạng thành thạo, thành thục hơn tuổi của mình như vậy.

Hắn như vậy, làm cho ta nhịn không được muốn tiếp cận với hắn, muốn cho hắn tìm về làm một đứa nhỏ luôn luôn vui vẻ, nhưng là kết quả tiếp cận đó là hắn ngay cả tên của ta đều lười gọi, huống chi ta tự phong cho mình danh hiệu tỷ tỷ, chỉ vì muốn dùng uy đến thay thế.

“Cô nương… Ta biết nói như vậy thực ích kỷ… Nhưng ta cầu xin cô giúp ta một việc có được hay không?” Sở Sở rất đẹp, mặc dù giờ phút này sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, lại vẫn như cũ có loại sắc đẹp làm cho tim người ta đập loạn.

Đối thoại như vậy, có lẽ ta đã sớm đoán được.

Mà nay ta nếu đứng ở nơi này, thì bên trong tiềm thức lền đã quyết định sẽ giúp bọn họ.

“Cô nói.” Đại phu kia đã từng nói, cứu người sẽ làm cho chính mình vui vẻ.

Có lẽ là vậy đi.

Ít nhất tâm của ta so với thời điểm lúc trước gϊếŧ người, không có chết lặng như vậy.

Sở Sở từ trong lòng lấy ra một túi gấm đưa cho ta, sâu kín nói: “Cô nương… Ta hy vọng cô có thể giúp ta chiếu cố… Ngọc nhi, chờ sau này khi nó lớn lên … Sẽ đem túi gấm này giao cho nó, đến lúc đó mặc kệ Ngọc nhi có quyết định gì đều được.”

Ta tự nhiên hiểu được, túi gấm này nhất định có quan hệ đến thân thế của Sở Ngọc.

Ta mặc dù hiếu kỳ, lại cũng sẽ không bao giờ đi rình coi bên trong nó là gì

Ta đem túi gấm đặt ở trong tay áo, gật đầu đáp: “Được, ta đáp ứng cô, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”

Có lẽ Sở Ngọc đã động được đến tâm của ta đi, bằng không ta có lẽ cũng sẽ không sảng khoái như thế.

Dù sao ta cùng bọn họ bất quá chỉ là ở chung mấy tháng, ai cũng không biết lai lịch của nhau, ta không có khả năng liền như thế để cho một đứa nhỏ đến trói buộc chặt chính mình.