Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 20: Đông hải thịnh yến (4)

“Gia…” nữ tử mở mắt mông lung hồ nghi nhìn về phía nam tử. Nam tử thu hồi tầm mắt trên người ta, quay đầu nâng cằm nữ tử lên “Thục Nhi, xem ra việc tốt của chúng ta không thể tiếp tục được rồi.” Nàng kia quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, mắt vốn mê ly giờ phút này lại sắc bén bắn về phía ta, làm như oán hận lại giống như cảnh cáo. Chắc là đang oán hận ta đã phá hỏng việc tốt của bọn họ. Ta cười như trước thản nhiên, lại giả một bộ dáng đơn thuần vô tội hỏi “Tỷ tỷ, tại sao lại trừng ta?” “Gia, chúng ta đi nơi khác đi” nữ tử lại một lần nữa trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, hai tay ôm lấy cổ nam tử, kiều mị mà nói. Nam tử gỡ hai tay nữ tử xuống, nâng cằm của nàng lên cho nàng nhiệt tình hôn, sau đó nói “Thục Nhi, ngươi trước lui xuống đi” “Gia…” nàng kia còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị ánh mắt của nam tử cắt ngang. “Thục Nhi, ngươi nên biết rằng gia ta không thích nữ nhân không nghe lời” hắn đang cười, thậm chí ngay cả đáy mắt đều tràn đầy ý cười, nhưng trong lời nói kia ai cũng đều nghe ra được là sự uy hϊếp. Nữ tử căm giận trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau liền rời đi. Thời điểm đi ngang qua bên người ta, ta chỉ cảm nhận thấy một trận nồng đậm mùi son phấn xộc vào mũi, rất khó ngửi. Hắn đi một bước đến gần ta, cười như không cười.

“Thấy ta đẹp sao?” mắt hắn thẳng tắp nhìn ta, đáy mắt tràn đầy tà mị mê hoặc người. “Rất đẹp” ta lớn mật nghênh đón ánh mắt của hắn cười nói “Tiểu công tử bộ dáng thật không tồi, rất giống yêu nghiệt” Hắn sửng sốt, theo sau liền phá lên cười “Cô nương nhà ai?” Ánh mắt ta lơ đãng xẹt qua vạt áo mở rộng của hắn, một viên kỳ thạch màu đỏ ở chỗ vạt áo hắn như ẩn như hiện, ta liền hiểu ra được thân phận của người này. Lục vương gia của Đông Hải quốc – Cơ Lưu Tiêu, nhân nghĩa đông tà. Mà viên kỳ thạch kia, nói vậy đó chính là viên thứ nhất Phượng Diễm trong thất thải kỳ thạch. “Là công tử nhà ai?” ta như trước giả bộ vô tội hỏi, một đôi mắt tràn đầy ý cười hướng về phía hắn. Hắn đi tới gần, tay nâng cằm của ta lên, cúi người ái muội ở bên tai ta nói “Đây là ngươi đang diễn trò để câu dẫn ta sao? Nhưng là ta có thể nói cho ngươi, ngươi đã thành công” Hơi thở ấm áp như có như không thổi vào má ta, một loại cảm giác áp bách chưa từng có dấy lên trong lòng ta. Thời điểm ở chung cùng Dạ Khuynh Thành hay Mị cùng không từng có qua cảm giác này. Trực giác nói cho ta biết, nam nhân này rất nguy hiểm Chính là ta không thể lui về phía sau, cho nên chỉ có thể tiến lên. “Chẳng lẽ nữ tử khắp thiên hạ này nhìn công tử liếc mắt một cái, công tử đều cho rằng vì nàng muốn câu dẫn ngươi sao?” ta thối lui vài bước, cười khanh khách nhìn hắn. Lời đồn đại có nói, lục vương gia Cơ Lưu Tiêu của Đông Hải Quốc phong lưu thành tính, quý phủ thị thϊếp ba ngàn, hồng nhan tri kỉ lại trải rộng khắp thiên hạ. Giờ phút này xem ra tựa hồ cũng đều không phải là giả dối. “Không phải sao?” hắn lại tiến lên từng bước, ngón tay quấn quanh lọn tóc đen của ta, cười đến tà mị “Chẳng phải cô nương mặc hồng y là muốn ta chú ý hay sao?” Giờ phút này ta mới nhớ tới, lúc đầu vì sao cảm thấy không ổn, giờ phút này nghĩ đến mới hiểu được. Tại Đông Hải quốc này, ai cũng đều biết lục vương gia yêu thích màu đỏ, cũng không có người nào mặc y phục màu đỏ thích hợp hơn hắn. Màu đỏ tựa hồ là đại biểu cho hắn, không có người nào dám cùng hắn tranh đoạt. Cho nên giờ phút này hắn mới có thể cho rằng là ta cố ý mặc y phục màu đỏ để câu dẫn hắn? Chính là một khi đã như vậy, Hạ Nguyệt Sanh vì sao phải làm cho ta mặc màu đỏ? Chẳng lẽ hắn tính muốn làm cho Cơ Lưu Tiêu chú ý đến ta sao? Trong lòng ta đột nhiên có ý nghĩ như vậy, ngực cũng là một mảnh lạnh như băng. Hạ Nguyệt Sanh dung túng Hạ Nguyệt Nhiễm, sủng nịch Hạ Nguyệt Nhiễm tất cả cũng chỉ là nghĩ lợi dụng nàng để mà củng cố quyền thế của chính mình sao? “Yêu nghiệt” ta cười nói, sau đó xoay người rời đi. Nếu như muốn lấy thất thải kỳ thạch kia ở trên tay vương tộc, như vậy nhất định phải hiểu rõ tính cách của những người đó như lòng bàn tay. Cơ Lưu Tiêu tà mị phong lưu, lại luôn muốn đánh giá người khác, luôn có ý làm bậy. Điểm này có lẽ rất giống ta. Cho nên một tiếng yêu nghiệt kia, cũng sẽ không làm cho hắn tức giận, ngược lại sẽ có hứng thú với ta. Đúng như dự liệu của ta, phía sau truyền đến tiếng cười réo rắt, lại mang theo sự ma mị không thể kháng cự. Hắn quả thật là yêu nghiệt Nếu không phải là nhiệm vụ Mị giao, ta thật sự không muốn cùng hắn tiếp cận. Ta không có quay đầu lại, chính là chậm rãi rời đi, không vội không chậm, giống như nhàn nhã lững thững dạo chơi. Cánh hoa màu đỏ vẫn như trước bay đầy trời, đẹp như một bức họa….