“Đại ca, cái gì gọi là không tệ, thực sự là không tệ mà” Ta cười đến gần hắn, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng nói. “Đúng, đúng, là đại ca sai rồi” Hạ Nguyệt Sanh cười đầy dung túng. Ta trong nháy mắt thực hoảng hốt, tựa hồ ở trên người hắn tìm được bóng dáng của Dạ Khuynh Thành. Chính là ngay sau đó ta lại lập tức khôi phục tự nhiên, lôi kéo Hạ Nguyệt Sanh đi ra ngoài “Đại ca đi thôi” Cười, hắn lại nở nụ cười mang theo vô hạn sủng nịch “Được!” Chúng ta một đường đi tới trong viện, liền gặp được Hạ Nguyệt Mộng. Nàng đồng dạng một thân hoa phục hồng nhạt, làn váy rộng thùng thình uốn lượn phía sau, trên khuôn mặt mang theo sự rụt rè, dịu dàng động lòng người mà một thiên kim đại tiểu thư nên có. Vừa thấy chúng ta nhẹ giọng kêu “Đại ca, tam tỷ” Hạ Nguyệt Sanh tựa hồ đối với nàng không có vẻ sủng nịch như đối với ta, chính là thản nhiên đáp “Ừ” “Tiểu Mộng thật xinh đẹp” ta cảm thấy không khí có chút trầm trọng, liền cười nói. Chính là nàng tựa hồ cũng không cảm kích, chỉ thản nhiên liếc nhìn ta một cái, theo sau đó liền hướng cửa đi đến. Ta đứng bên cạnh Hạ Nguyệt Sanh lè lưỡi, cũng theo đi lên. Đi tới cửa xe ngựa sớm đã ở trước cửa đợi, Hạ Diệp cùng đại phu nhân cũng đã ở bên trong, về phần nhị phu nhân cùng tam phu nhân là không có tư cách tham gia. Thịnh yến kia là mở tiệc chiêu đãi người nhà quan viên, cũng không bao gồm thϊếp thất. “Xuất phát đi” Hạ Diệp thấy người đã đến đủ liền phân phó nói. Đi trên đường, ta cùng Hạ Nguyệt Mộng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nàng chính là thẳng nhắm mắt lại, cũng không để ý đến ta. Ta nhàm chán đến cực điểm, đơn giản cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Rất nhanh sau đó dĩ nhiên đến được hoàng cung. Ngoài xe truyền đến thanh âm của thị vệ cùng với thanh âm của Hạ Diệp. Sau đó xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến nơi mà hoàng cung an bài cho Hạ gia nghỉ ngơi mới dừng lại. “Các ngươi trước nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tiệc tối, nhưng đừng mất lễ nghi” Hạ Diệp phân phó nói. Chúng ta gật đầu đáp ứng. Lúc này đây thịnh yến được mở trong ba ngày, quần thần cùng nhau vui vẻ, trong lúc đó cũng sẽ có thiên kim biểu diễn tài nghệ, thanh thế thập phần lớn. Vốn đang là lúc không được phép đi ra ngoài, chính là giờ phút này ta đến đây là có mục đích. Vụиɠ ŧяộʍ lôi kéo cánh tay của Hạ Diệp làm nũng nói “Phụ thân, con cũng không thể được ra bên ngoài một chút sao” Khó có cơ hội được tiến cung, ta cũng không nghĩ bỏ qua, quen thuộc vị trí đường đi để cho thời điểm sau này đến mượn vài thứ dễ dàng hơn. “Không được” Hạ Diệp thấp giọng cự tuyệt Ta thể hiện một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Hạ Diệp “Phụ thân, Tiểu Nhiễm sẽ không gây rắc rối, chính là đi một chút thôi, bằng không Tiểu Nhiễm sẽ buồn đến chết mất, mà khi buồn thì Tiểu Nhiễm cũng không biết chính mình sẽ làm ra cái gì?” “Dám uy hϊếp phụ thân?” Hạ Diệp nhướng mi, trên mặt tràn đầy vẻ ác liệt, nhưng là trong mắt biểu tình lại tiết lộ hết thảy. “Phụ thân, Tiểu Nhiễm cam đoan lúc này đây tuyệt đối sẽ không gây rắc rối” Ta tiếp tục làm nũng, nhìn thấu Hạ Diệp sủng nịch Hạ Nguyệt Nhiễm ở điểm này. Hạ Diệp chung quy là đồng ý, dặn Phong Nhi trông chừng ta. Tá bất mãn oán giận vài tiếng mới mang Phong Nhi đi ra ngoài, bên môi lại nở nụ cười giảo hoạt.