Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 97: Quá thích

#tien161099 đã beta

Hai người chia tay trong không vui, Lộ Chỉ tức giận hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tần Tư Hoán.

Rạng sáng 1 giờ, Vinh Kỳ đang trong mộng đẹp liền nhận được điện thoại của anh họ nhà mịmg, Vinh Kỳ cố gắng mở mắt nhận điện thoại, kêu rên: “Anh họ! Khuya rồi mà còn không ngủ!”

Giọng điệu người đàn ông bên kia bình tĩnh, còn có hơi khàn: “Vinh Kỳ, uống rượu với anh.”

Vinh Kỳ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám cãi lời anh họ của mình, hiện tại cho dù mắt mở không lên, nhưng vẫn chấp nhận thở dài, tùy tiện thay đồ liền ra khỏi khách sạn.

Tần Tư Hoán chọn một quán bar tình thú, mấy năm trước bọn nhị thế tỏi bọn joj hat đến đây chơi.wattpadtien161099

Quán bar tên là “Lãng”, ông chủ họ Lâu, tính tình có chút lạnh nhạt, nghe nói còn là đạo diễn nổi tiếng trong giới, nhưng mà Vinh Kỳ chưa gặp qua bao giờ.

Giống như trước đây, Tần Tư Hoán chọn một phòng, lên lầu hai quẹo qua liền đến.

Phục vụ mở cửa cho Vinh Kỳ, vừa mở cửa liền thấy Tần Tư Hoán đang ôm chau rượu. Trong phòng hơi tối, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bỏ cúc áo, áo sơ mi hơi nhăn, rượu theo quai hàm chảy xuống, lướt qua xương quai xanh.

Vinh Kỳ huýt sáo.

Tần Tứ trên người vẫn còn mang loại hoang dã, giống y như năm đó.

Lúc trước, mấy cô gái chính là tjisch loại như Tần Tư Hoán nhất, cố tình người này không bao giờ quan tâm đến mấy cô gái xinh đẹp, đôi lúc còn hung dữ.

Vinh Kỳ ngồi vào sofa bên cạnh, cầm lấy ly với chai rượu của Tần Tư Hoán, cầm lên, vừa thấy: “Này, anh Tứ, một mình anh uống?”

Tần Tư Hoán liếc hắn một cái đôi mắt hẹp dài chứa vài phần men say: “Đến, uống với anh.”

“Khó mà làm được.” Vinh Kỳ liếc mắt đưa tình: “Lỡ đâu em thất thân ở đây thì sao?”

Tần Tư Hoán không lên tiếng, ngửa đầu uống rượu.

Lúc hắn tâm trạng không tốt thường hút thuốc, nghiện thuốc lá rất nặng, Lộ Chỉ tịch thu vài lần, hắn cũng ít hút.

Lúc buồn thích uống rượu, say là có thể quên hết mấy chuyện không vui đó.

Vinh Kỳ cầm chai rượu dịch qua bên cạnh, ngồi ở bên cạnh Tần Tư Hoán, nhìn mấy cái chai không trên mặt đất, “Sao vậy anh họ? Thất tình à?”

Tần Tư Hoán siết chặt thân chai, âm u liếc nhìn Vinh Kỳ. Chính là đang nói —— mày gan lớn nói lại lần nữa, xem ông đây có đập chết mày không.

Vinh Kỳ cũng không có sợ hắn, ngày thường chọc hắn cũng không ít, hiện tại cũng chỉ là thuận miệng hỏi: “Lộ Chỉ không cần anh hả?”

Tần Tư Hoán đem vỏ chai rượu ném trên mặt đất, chai rỗng va chạm với gạch men, âm thanh vang vọng: “Cậu có thể đừng có đánh rắm nữa được không?”

“Anh họ, đừng buồn.” Vinh Kỳ nói: “Trên đời chỗ nào không có hoa thơm, Lộ Chỉ không cần anh, thì sẽ có Triệu Chỉ, Tiền Chỉ, Lý Chỉ, Tôn Chỉ.”

Tần Tư Hoán dựa vào ghế sofa, ngón tay gãi gãi mặt, bỗng nhiên nói: “Anh không muốn em ấy đóng phim.”

“Tại sao? Đóng phim thì có gì không tốt.”

“Vinh Kỳ, anh……” Cổ họng hắn như bị nghẹn, giống như có chút khó chịu: “Anh không thích em ấy nổi tiếng, bị nhiều người nhìn như vậy. Đặc biệt là hôm nay, lúc ở đoàn phim, em ấy còn nói phải quay theo kịch bản, em ấy phải hôn Chu An An. Lúc đó anh thật sự muốn không quan tâm tất cả, trực tiếp trói em ấy lại, xem em ấy còn dám nói như vậy nữa không.”

Vinh Kỳ thật sự có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Tư Hoán, cậu ngày thường lúc nào cũng đi theo Hứa Hàn hi hi ha ha, nhưng dù sao Tần Tư Hoán cũng là anh họ, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Vinh Kỳ đại học học về tâm lý học, ra trường còn mở phòng khám, lúc trước cũng đã có tư vấn tâm lý cho Tần Tư Hoán.

Tuy rằng là khám chơi, nhưng cũng có thể nhìn ra được một cúut. Tần Tư Hoán tính cách tương đối cực đoan, bởi vì từ nhở thiếu tình yêu thương, rất thiếu cảm giác an toàn, tính chiếm hữu rất cao, rất ghét người khác chạm vào đồ của mình. Cũng sẽ vì đồ vật mà mình thích mà không từ thủ đoạn.

Tóm lại là không có ý gì tốt.

Nói đến chuyện này cũng là do mấy năm trước, Vinh Kỳ nghe Tần Tư Hoán nói, bỗng nhiên nghĩ tới.

Tần Tư Hoán còn đang nói: “Anh lúc đầu, thấy em ấy ở chung với người khác giới, muốn ra tay đánh cô gái kia, làm cô ta cách xa Lộ Chỉ. Sau đó lại thấy em ấy nổi tiếng, anh từng có suy nghĩ muốn phong gϊếŧ em ấy. Anh cảm thấy em ấy không cần phải đóng phim, làm việc gì mà không được, một hai phải đi làm diễn viên, đóng phim mệt như vậy, trời nóng như vậy còn mang tóc giả, mặc đồ dày như vậy, anh đau lòng!”

Hắn hình như là đã say, mặt hơi đỏ lên, đôi mắt cũng mở không lên.

Vinh Kỳ ôn hòa nói: “Anh họ, anh say rồi.”

Tần Tư Hoán bụm mặt, cả người thống khổ, trầm thấp nói: “Chính là thích em ấy, em ấy thích anh lại cũng được mà? So với anh, em ấy còn thích đóng phim hơn.” Dừng một chút, hắn nức nở nói: “Lộ Chỉ không thích anh, em ấy chỉ vì một việc nhỏ như vậy, mà cãi nhau với anh. Em ấy không hề quan tâm anh có vui hay không.”

Vinh Kỳ nói: “Tần Tứ, anh nghĩ thoáng hơn đi, ví dụ, lúc anh thân mật với người khác, Lộ Chỉ cũng có vui vẻ đâu?”

“Không có.” Tần Tư Hoán nói: “Em ấy sẽ không có hiểu lầm.”

Vinh Kỳ chống đầu, ôn hòa nói: “Lộ Chỉ thật sự tính cách rất tốt, có hơi ngây thơ như là anh bạn nhỏ, nhưng mà lúc tàn nhẫn, cũng rất tàn nhẫn. Hai người vì chuyện này, em không quản được, nhưng mà, anh họ, em cảm thấy anh nên tìm một người hoàn toàn nghe lời anh, anh không hề có cảm giác an toàn, tốt nhất anh nên tìm một người nghe lời như vậy, giống như Hứa Hàn tìm được Chu An An, Chu An An cũng không dám cãi một lời nào.”

Tần Tư Hoán híp mắt nhìn Vinh Kỳ.

Vinh Kỳ cười cười: “Thật sự, nhìn em làm gì, em thật sự nghĩ như vậy. Với tính cách này của anh, chỉ thích hợp với người biết nghr lời, giống như Lộ Chỉ, quá có chính kiến.” Vinh Kỳ lắc lắc đầu, “Không thích hợp với anh.”

“Cậu câm miệng.” Tần Tư Hoán lạnh giọng: “Cậu quan tâm chuyện này làm gì.”

Vinh Kỳ: “……”

Mẹ nó, em móc tim móc phổi ra nói với anh, anh còn nói như vậy?!

Vinh Kỳ thật sự muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Tần Tư Hoán, nhưng nghĩ lại mình với Tần Tư Hoán cùng chung một tổ tông nên ngậm miệng lại.

Qua một lát, Vinh Kỳ nói: “Nói thật, cái suy nghĩ của anh thật sự rất đáng sợ.”

“……”

“Anh nghĩ lại, một người bình thường, ai có thể chấp nhận tìmh cảm cực đoan như vậy?” Vinh Kỳ lại nói: “Lúc anh đến thăm đoàn phim, không nghĩ tới tính chiếm hữu của anh cai như vậy, giống như là có bệnh.”

*

Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán cãi nhau xong, về có chút ngủ không được.

Cậu la Tần Tư Hoán xong, Tần Tư Hoán cũng không nói gì nữa, chỉ là cả người cô đơn rũ mắt, trước khi cậu xuống xe hắn hỏi: “Lộ Chỉ, em có thích anh không?”

Lộ Chỉ cảm thấy lão già này thật sự có bệnh!wattpadtien161099

Cậu nếu không thích hắn, làm gì phải cho Tần Tư Hoán hôn, làm gì phải đối tốt Tần Tư Hoán!

Cậu biết Tần Tư Hoán như vậy là muốn tốt cho cậu, là quan tâm cậu, nhưng mà cậu cũng rất ghét Tần Tư Hoán không cho cậu đóng phim, về nhà với Tần Tư Hoán là được.

Lộ Chỉ không thích loại cảm giác này, giống như là cậu với Tần Tư Hoán là hai giai cấp khác nhau, Tần Tư Hoán có tiền, cậu không có tiền, Tần Tư Hoán có thể đưa tiền sửa kịch bản, cậu lại không có cái quyền đó.

Cậu rất ghét cái cảm giác này.

Lộ Chỉ cho đến gần 5 giờ sáng mới mơ màng muốn ngủ, ngay sau đó điện thoại liền vang lên cuộc gọi video.

Lộ Chỉ cầm điện thoại, video của chó Tần.

Cậu hừ một tiếng, từ chối.

Điện thoại lại vang lên, Lộ Chỉ mở khóa, thấy Tần Tư Hoán gửi đến một tin nhắn thoại.

Hừ, ai muốn nghe giọng nói của hắn.

Lộ Chỉ đánh chữ: 【 em chưa bao giờ nghe tin nhắn thoại, cảm phiền đánh chữ, đừng lãng phí thời gian của em, cảm ơn. Cảm ơn.jpg】

Gửi đi, Lộ Chỉ hoàn toàn không có buồn ngủ.

Cậu nằm trên gối, nhìn chằm chằm giao diện điện thoại.

Qua hai phút, Tần Tư Hoán mới gửi đến một tin nhắn văn bản.

Lộ Chỉ không hề suy nghĩ: 【 xem không hiểu tiếng Trung, cảm ơn. Khom lưng.jpg】

Chó Tần: 【 mở cửa. 】

Lộ Chỉ: 【 bảo bảo ra cửa, trong nhà không có ai, cửa mở không được. Kiêu ngạo.jpg】

Ngay sau đó cửa khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.

Lộ Chỉ tức giận lấy chăn chùm đầu, ở trong chăn gửi tin nhắn cho hắn: 【 anh còn gõ cửa nữa, em liền gọi điện thoại cho tổng đài, nói có người quấy rối em! Cho nhân viên công tác đưa anh đến Cục cảnh sát! 】

Chó Tần: 【 bảo bảo, bụng có hơi đau. 】

Lộ Chỉ nhìn tin nhắn, có hơi mềm lòng. Nếu không hay là mở cửa cho Tần Tư Hoán? Lỡ đâu hắn đau bụng thật thì sao?

Chó Tần: 【 tối hôm qua uống rượu đến nữa đêm, dạ dày hơi không thoải mái, muốn ăn cháo, em đút anh ăn. 】

Lộ Chỉ mắt trợn trắng, lão già này còn mơ rất đẹp!

Nhưng trong lòng cậu, cũng hơi lo cho Tần Tư Hoán.

Chó Tần: 【 bảo bảo, anh sai rồi. 】

Lộ Chỉ phồng má, nằm trong chăn, chỉ có ánh sáng của màn hình điện thoại, cậu nghiến răng: 【 anh không sai. 】

Chó Tần: 【 anh thật sự biết sai rồi. 】

Lộ Chỉ mặt vô biểu tình: 【 anh là kẻ có tiền sẽ không sai! / mỉm cười 】

Tần Tư Hoán dựa vào trên cửa, nhìn tin nhắn này, không biết trả lời như thế nào.

Được! Hắn đây là tự tìm tổ tômg cho mình! Đến cung phụng!

Hắn che dạ dày, tiếp tục đánh chữ: 【 bụng thật sự hơi đau, bảo bảo xoa xoa cho anh. 】

Hắn cho rằng Lộ Chỉ vẫn là tiếp tục chiến tranh lạnh, nhưng không nghĩ tới hắn vừa dựa vào cửa, cửa liền mở hắn xém đứng không vững.

Lộ Chỉ ló mặt từ trong cửa nói: “Đi vào.”

Tần Tư Hoán lập cong eo đi vào, lảo đảo đi đến bên cạnh sofa.

Lộ Chỉ ngửi được trên người hắn mùi rượu rất nồng, như là uống rất nhiều.

Cậu nhíu mày, đi đến bên cạnh Tần Tư Hoán, còn chưa lên tiếng, đã bị người đàn ông ôm eo.

Tần Tư Hoán đem đầu dựa vào bụng cậu, tay sờ sờ cậu, rõ ràng chỉ cần dùng sức là tránh được, nhưng cậu vẫn không tránh.

Tần Tư Hoán giọng rất khàn, giống như là bị xé rách: “Bảo bảo, anh sai rồi, rất xin lỗi, không nên ăn dấm bậy bạ.”

Lộ Chỉ chớp chớp mắt, rũ mắt nhìn đỉnh đầu hắn, hỏi: “Còn sao nữa?”

Tần Tư Hoán liền dựa về phía sau, bởi vì cả người đều dựa vào, phía sau lưng đều lộ ra, làn da lúa mạch, còn có dấu vết hơi nhạt của đai lưng.

Lộ Chỉ đột nhiên không còn tức giận nữa.

Tần Tư Hoán tiếp tục nói: “Tôn trọng em đóng phim, bảo bảo đóng phim là vì nghệ thuật, không giống như anh là loại tiền tài dơ bẩn, bảo bảo rất tài giỏi.”

Lộ Chỉ: “……”

Lộ Chỉ gian nan hỏi: “…… Tại sao em cảm thấy, anh như đang mắng em?”

Tần Tư Hoán ngẩng đầu, mắt hơi sưng, mắt hai mí rất rõ ràng, hắn méo miệng chọc cười Lộ Chỉ, có chút ngốc, trên mặt cũng hồng: “Không mắng em, anh là tự mắng mình, anh không có ý đó.”

Lộ Chỉ cơn giận lập tức tiêu tan.

Cậu cho rằng dựa theo tính tình của Tần Tư Hoán, khẳng định muốn chiến tranh lạnh với cậu rất lâu, hôm qua mới cãi nhau xong, sáng hôm nay, người đàn ông này liền gõ cửa phòng cậu, ăn nói lựa lời để xin lỗi cậu.

Lộ Chỉ không còn giận nữa, cậu cong lưng, đem cánh tay của Tần Tư Hoán vòng qua cổ mình, đỡ hắn lên giường nằm.

Tần Tư Hoán thúi hoắc, toàn mùi rượu, cố tình lại không hề quan tâm, cong khóe môi nhìn Lộ Chỉ cười. Nụ cười vừa bắt đắc dĩ vừa sủng nịch.

Lộ Chỉ ngồi xổm xuống, cởi giày với vớ của hắn ra.wattpadtien161099

Tần Tư Hoán dựa vào trên tủ đầu giường, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, nói: “Bảo bảo, anh biết sai rồi, em đừng giận nữa.”

Lộ Chỉ lập tức bị mấy lời nàu của hắn dỗ cho mềm lòng, cậu xấu hổ buồn bực liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán, nhìn qua áo sơ mi nhăn nhúm trên người, hừ một tiếng.

Cậu chủ động mở đai lưng cho Tần Tư Hoán, tiếng đai lưng bị mở vang lên, cậu lại cới cúc quần hắn ra, tức giận nói: “Nâng mông!”

Tần Tư Hoán vẻ mặt ngơ ngác nâng mông lên, không biết có phải Lộ Chỉ bị ảo giác hay không, trong nháy mắt mặt hắn càng đỏ hơn.

Lộ Chỉ cởϊ qυầи hắn ra, ném lên sofa.

Cậu không trong cậy vào mấy hành động của người uống say, cởi xong liền muốn cởϊ áσ sơ mi cho Tần Tư Hoán.

Nhưng mà cậu vừa mới đυ.ng đến áo sơ mi, bàn tay liền bị Tần Tư Hoán nắm lại.

Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Tư Hoán sờ sờ tay cậu, Lộ Chỉ không thèm quan tâm, tiếp tục cởϊ áσ.

Lộ Chỉ cúi đầu mở cúc áo sơ mi.

Cậu không có mấy suy nghĩ xấu xa, chỉ đơn giản là muốn lau người cho Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán cũng không thèm tự giác, ánh mắt hắn giằng co trên mặt Lộ Chỉ, thừa dịp cậu cúi đầu cởi cúc áo, đưa đầu về phía trước hôn một cái lên má cậu.

Mặt Lộ Chỉ dính đầy nước miếng.

Tần Tư Hoán ngốc nghếch nói: “Yêu em.”

Lộ Chỉ ngừng lại, cắn cắn môi, tiếp tục cởϊ áσ.

Cúc áo sơ mi từng cái từng cái được cởi ra, lộ ra xương quai xanh cùng l*иg ngực khiêu gợi của người đàn ông, Lộ Chỉ lúc này lại cảm thấy ngượng ngùng.

Cậu nhắm mắt lại, đem áo sơ mi cởi ra.

Tần Tư Hoán lại hôn một cái lên môi cậu.

Hắn nói: “Đừng cãi nhau nữa được không?”

Lộ Chỉ khóe mắt hơi xót, có chút ủy khuất: “Là anh muốn cãi nhau với em, anh nói anh có tiền, không cho em đóng phim nữa!”

Cậu nói xong không chờ Tần Tư Hoán lên tiếng, lấy nước ấm từ trong phòng tắm ra, lấy khăn lông lau mặt, lau người cho Tần Tư Hoán.

Xuống chút nữa, là cơ bụng xinh đẹp.

Lộ Chỉ không có giúp hắn lau cái chỗ đó. Lau sơ qua liền đem cất khăn lông.

Tần Tư Hoán không còn hôi như lúc đầu nữa, nhưng vẫn còn mùi rượu.

Lộ Chỉ ngồi ở mép giường, không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán nằm trên gối, dịch vào phía trong, xốc chăn trên người lên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Đến.”

“Anh không tin em thích anh.” Lộ Chỉ lắc đầu, “Em không muốn ngủ với anh.”

Tần Tư Hoán trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay áo ngủ của cậu, “Em sau này, có thể đừng giống tối hôm qua được không, quá nhập tâm vào quay phim, không dứt ra được, thích đóng phim với người khác, không thích anh nữa?”

Hắn giống như một con chó nhỏ, đang câgu xin chủ nhân của mình.

Lộ Chỉ cúi đầu, bàn tay sờ sờ mặt người đàn ông, sờ đến râu trên cằm, mím môi. Cậu nhìn Tần Tư Hoán nhưvậy, không biết sao thấy ngực hơi đau.

Tần Tư Hoán có tật xấu, tính tình kém, tính cách bá đạo lại mạnh mẽ.

Nhưng do hắn quá thích Lộ Chỉ.

Người đàn ông này vì một cảnh hôn của Lộ Chỉ, không chớp mắt bỏ ra 260 triệu, ngược lại ở trước mặt Lộ Chỉ, vừa đánh vừa mắng, không hề đáng giá một chút nào.

Lộ Chỉ nghĩ, nếu cậu thật sự cãi nhau với Tần Tư Hoán, vậy người đàn ông khẳng định còn khó chịu hơn.

Lộ Chỉ cúi xuống, hôn hắn một cái, tay ôm chặt, ôm ôm hắn, cậu đem đầu Tần Tư Hoán dựa vào trên ngực mình, “Tần Tư Hoán, em từ nhỏ đến lớn, chỉ thúch qua có nột người.”

Kỉ niệm đẹp nhất trong đời cậu, đều là trãi qua với Tần Tư Hoán.

Hắn tặng cậu kim cương, đưa cậu vào đại học, đốt pháo hoa cho cậu, tặng cậu hoa hồng, còn có cho cậu một cái nhà.

Lộ Chỉ trong lòng đau xót, cúi đầu ở trên môi Tần Tư Hoán hôn một cái.

Lần này cậu rất chủ động, vươn đầu lưỡi, ở trong khoang miệng Tần Tư Hoán liếʍ một vòng.

Môi người đàn ông vẫn còn mùi rượu, Lộ Chỉ ngửi ngửi, hình như có hơi say.

Cậu rời khỏi, nói: “Tần Tư Hoán, em thích anh, chỉ thích anh, cũng sẽ không bao giờ thích người khác.”

Đôi mắt người đàn ông ươn ướt, ôm cậu vào trong ngực: “Vậy nếu em không làm được thì sao?”

Lộ Chỉ: “Em nhất định làm được!”

“Ừ.” Tần Tư Hoán cười: “Làm không được cũng phải làm đến khi được.”

Lộ Chỉ ngủ một giấc với Tần Tư Hoán ở khách sạn, cậu xin nghĩ với đoàn phim, Phong đạo hôm qua tìm được người đầu tư lớm, tâm trạng rất tốt, không thèm hỏi lý do đã đồng ý.

Buổi chiều Lộ Chỉ dẫn Tần Tư Hoán dạo một vòng ở Bắc Kinh, cậu mang kính râm, sợ bị người khác nhận ra tới, Tần Tư Hoán cảm thấy buồn cười, thường xuyên thừa dịp Lộ Chỉ không chú ý, lấy kính râm xuống.

Lộ Chỉ liền trừng hắn, giây tiếp theo Tần Tư Hoán lại đeo lên cho cậu, hôn mặt cậu: “Không tức giận.”

Hắn giống như là đang vui đùa với Lộ Chỉ, đem cái kính râm như là cái bảo bối gì, Lộ Chỉ trừng mắt nhìn liền đeo lại, chờ Lộ Chỉ hết giận, hắn lại lấy xuống.

Lộ Chỉ bị hắn chọc đến không thèm phản ứng, lần sau Tần Tư Hoán không lấy kính râm nữa mà nhéo nhéo mặt cậu.

Tần Tư Hoán mua vé máy bay vào múc chạng vạng 18 giờ. Lộ Chỉ đưa hắn ra sân bay.

Lộ Chỉ lúc đi, lén lút nói nhỏ bên tai Tần Tư Hoán: “Chú, sau này em không diễn thân mật nữa.”

Tần Tư Hoán cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Lộ Chỉ ôm cổ hắn, “Không nhận diễn thân mật nữa!”

Người đàn ông cong cong mắt, ôn nhu nói: “Ừ. Đóng phim vất vả, liền nghỉ ngơi mấy ngày biết không, nhà mình không thiếu chút tiền này.”

*

Cãi nhau xong hình như tình cảm càngusc càng tốt, Lộ Chỉ đóng phim, thường xuyên nhịn không được cười rộ lên, tươi cười ngọt ngọt ngào ngào, làm Phong Miễn nhìn cũng thấy tâm trạng tốt hơn.

Mấy ngày kế tiếp, quay phim rất thuận lợi, mấy cảnh thân mật của Tạ Tiểu Thảo trong cốt truyện toàn bộ không còn nữa.

Khương Thời Ngạn nhìn Lộ Chỉ, âm thầm siết chặt tay, trong mắt xẹt qua một tia âm độc.

Hôm nay, Lộ Chỉ quay phim xong, ngồi nghĩ ở bên cạnh, Khương Thời Ngạn đi tới.

Lộ Chỉ ngửa đầu uống nước, cầm điện thoại chụp một tấm, cậu bấm vào “Nhà”, sau đó chia sẽ Tần Tư Hoán.

Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ Lộ: 【 bảo bối nhỏ có đẹp hay không? / mắt lấp lánh 】

Người đàn ông chắc đang bận, không có trả lời ngay lập tức.

Khương Thời Ngạn cười lạnh một tiếng: “Nói chuyện phiếm với người chú kia của cậu?”

Tác giả có lời muốn nói:

- ---------*-----------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.