Trong khi đó, ba tên thuộc hạ của Nghiêm lão đại vẫn hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến. Sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn chúng vội vàng đưa Nhϊếp Dập đến một nơi vắng vẻ.
Nhϊếp Dập ngồi ở phía sau xe trợn to hai mắt, hai tay bị trói, miệng bị nhét dây thừng, bởi vì không thể nào nói hoàn chỉnh, nó chỉ có thể vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng ô ô.
Tên thuộc hạ ở bên cạnh nhìn chằm chằm nó, cười nhạo: “Ha! Chúng mày nhìn xem, thằng ranh này bị trói như vậy rồi mà vẫn không an phận.”
Tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ nhìn động tác của Nhϊếp Dập, cười nói: “Mày cứ để cho nó giãy một lúc đi, đợi lát nữa nó cũng không giãy được nữa.”
“Cũng đúng.”
Nhϊếp Dập nghe thấy thế thì dừng ngay động tác lại.
Lát nữa không giãy giụa được nữa là sao?
Bọn chúng có ý gì?
Trong lòng Nhϊếp Dập mơ hồ có một dự cảm xấu.
Nó bắt đầu ra sức phản kháng, ngay cả tiếng cầu cứu trong cổ họng cũng lớn hơn, “Ô ô... ô ô ô... ô!”
Tên thuộc hạ bên cạnh đắc ý cười điên cuồng, “Xem đi, nó cuống lên rồi, ha ha ha... khụ khụ khụ!”
Tiếng cười của hắn còn chưa dứt thì đã cảm thấy ngực đau nhói, rồi lập tức bị nghẹn, liên tục ho khan.
Đến khi ho xong, hắn lập tức cho Nhϊếp Dập một cái bạt tai, “Mẹ kiếp! Thằng oắt này mày muốn chết à, dám tấn công tao! Mẹ kiếp!”
Hắn vừa xoa ngực vừa tức giận mắng, dường như còn chưa hết giận, lại đập lên gáy nó một cái.
Nhϊếp Dập đã bao giờ bị đối xử như vậy, nó tức giận, lao thẳng vào mặt gã đàn ông kia giống như một quả tên lửa.
Gã đàn ông bị Nhϊếp Dập dùng trán húc vào cằm, lực lớn đến nỗi suýt nữa làm hắn sai khớp.
Đầu hắn va vào cửa kính xe, đau đầu cộng thêm đau cằm, cùng với bị cắn vào lưỡi khiến hắn lập tức đơ ra.
Hai gã đàn ông khác thấy thế phá lên cười, “Ha ha ha, lão Triệu, ngay cả một thằng ranh mà mày cũng không xử lý được à?”
Gã đàn ông kia che cằm mình, lúng búng tức giận trả lời, “Cút, ông đây nhất thời sẩy tay thôi.”
Sau đó, hắn cầm lấy cổ áo Nhϊếp Dập, rút một con dao bên hông ra, căm hận nói: “Thằng chó, mày đừng ép tao gϊếŧ mày ngay bây giờ!”
Nhϊếp Dập thấy con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thì sắc mặt lập tức thay đổi, cơ thể căng cứng, không dám nhúc nhích nữa.
Lão Triệu thấy cuối cùng Nhϊếp Dập cũng ngoan ngoãn mới đắc ý hừ một tiếng, gài lại con dao vào hông.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm tối.
Nhϊếp Dập cúi gằm mặt xuống. Nó bắt đầu hối hận tại sao mình lại chạy đến nơi đó, nếu không cũng sẽ không gặp phải đám người xấu này.
Làm thế nào đây!
Rốt cuộc nó phải làm thế nào mới có thể chạy thoát?
Nó không muốn chết, nó còn chưa trưởng thành, nó còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm!
Hơn nữa... mẹ biết nó chết, nhất định sẽ rất đau lòng!
Nghĩ tới đây, Nhϊếp Dập bật khóc, nhưng lại sợ những người đàn ông kia sẽ lại huơ dao, cho nên chỉ có thể thút thít.
Ông trời, cầu xin ông mau cứu tôi! Sau này tôi không dám lén chạy ra ngoài nữa, cầu xin ông!
Nó lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Chương 1499.2LÀ CHỊ MUỐN Gϊếŧ TÔI?
Qua một lúc lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Nhϊếp Dập nhìn bóng cây dày đặc ngoài cửa sổ, trong lòng càng sợ hãi.
Ở cái nơi không một bóng người này, bọn chúng muốn làm gì!
Tên ngồi trên ghế phụ xuống xe, sau đó kéo cửa sau xe ra, quát Nhϊếp Dập: “Đi!”
Nhϊếp Dập có thể lường trước được một khi mình đi xuống thì thật sự xong đời nên đánh chết cũng không chịu xuống xe, co rúc ở bên trong xe.
“Ha! Vừa rồi không phải mày còn rất có bản lĩnh à? Sao bây giờ bị dọa thành thế này rồi?!” Lão Triệu hừ lạnh một tiếng rồi dùng sức đạp nó từ bên trong xe ra ngoài, “Mau xuống cho tao!”
Nhϊếp Dập bị trói hai tay, bị đạp một cái đã ngã xuống đất.
Nó ngã đau đến mức cau mày, phát ra một tiếng kêu.
“Dẫn nó vào giải quyết đi.” Gã đàn ông ngồi ở ghế lái tắt máy, cũng xuống xe cùng.
Ba người cứ lôi Nhϊếp Dập đi vào trong rừng cây như vậy.
Nhϊếp Dập bị ép cùng bọn chúng đi vào trong, trên đường đi không ngừng khóc lóc.
Mà ở nơi hoang vu này không có ai có thể nghe thấy tiếng nó được.
Ba người đàn ông thấy dáng vẻ nước mắt ngắn dài của nó thì cười điên cuồng, cũng hạ thấp không ít sự cảnh giác với nó.
Nhưng lúc tiến vào trong rừng cây nhỏ, Nhϊếp Dập đột nhiên quay đầu lại, đạp mạnh vào háng gã đàn ông kia.
“Aaaaaaaaaaaa!” Tiếng hét vang dội làm cho đám chim trong rừng cây vẫy cánh bay hết lên.
Gã đàn ông kia bị đau quỳ sụp xuống, che vị trí quan trọng của mình, còn không thể bò dậy nổi.
Hai gã kia không ngờ sẽ có chuyện ngoài ý muốn này, ngẩn ra tại chỗ ba giây, sau đó đi vòng qua đuổi theo nó.
Nhϊếp Dập thấy hai gã đàn ông sau lưng ép tới gần, trong lòng rất căng thẳng. Nó biết mình chỉ có lần cơ hội này, nếu như không chạy ra ngoài được thì kết cục tiếp theo nhất định là cái chết.
Ôm chút hy vọng cuối cùng, Nhϊếp Dập liều mạng chạy ra ngoài rừng cây nhỏ.
Chỉ tiếc vào giây phút cuối cùng, bởi vì tinh thần căng thẳng cao độ, lại thêm hai tay bị trói, nó mất thẳng bằng ngã thẳng xuống đất.
Nó cố gắng muốn bò dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Thế nhưng chỉ mấy giây, hai gã đàn ông phía sau đã bắt được nó lại.
“Thằng ranh này, dám giở trò với chúng tao à! Có phải mày muốn chết không hả!” Một tên chạy thở hổn hển bắt được nó xong, đạp vào đầu gối nó một cái.
Nhϊếp Dập đau đến nỗi muốn kêu lên, nhưng miệng lại bị bịt kín.
Sau đó tên lão Triệu bị đạp đau kia khó khăn bò từ dưới đất dậy, khập khiễng đi tới. Xin hãy đọc truyện tại == trumtr uyen.C O M ==
“Thằng nhãi này, tao thấy mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chán sống rồi!”
Nói xong hắn tát liên tiếp vào mặt Nhϊếp Dập.
Tiếng vang kia rõ ràng là rất mạnh, đánh cho Nhϊếp Dập nổ đom đóm mắt, khóe miệng bị răng đâm vào chảy máu.
“Mẹ kiếp, dám xô tao à!”
Gã đàn ông càng nghĩ càng giận, giơ tay lên lại tát cho Nhϊếp Dập hai cái nữa.
Sau đó gã đàn ông lại đạp vào bụng nó một cái, Nhϊếp Dập đau gập người lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.
Gã đàn ông bên cạnh thấy hắn vẫn muốn tiếp tục đạp thì kịp thời ngăn lại rồi nói: “Được rồi, đừng kéo dài thời gian nữa, dẫn nó vào trong giải quyết đi. Ở lại đây càng lâu, càng dễ bị phát hiện.”
Vừa rồi hắn thấy có một chiếc xe đi ngang qua trên quốc lộ, may mà bọn chúng có xe che đậy, không bị phát hiện ra.
Lão Triệu nghe thấy thế mới miễn cưỡng dừng tay lại.
Đám người lại quay vào trong rừng cây nhỏ.
Chương 1499.3LÀ CHỊ MUỐN Gϊếŧ TÔI?
Lần này vì đề phòng Nhϊếp Dập lại chạy trốn nên bọn chúng túm chặt tóc và cả áo nó.
Nhϊếp Dập bị dẫn vào trong, bị một gã đàn ông đạp ngã xuống đất, sau đó lão Triệu rút con dao bên hông ra.
“Thằng ranh, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”
Lão Triệu thấy cả người Nhϊếp Dập run rẩy, sắc mặt trắng bệch thì cười gằn một tiếng, giơ tay lên định đâm dao vào ngực nó thì nghe thấy cách đó không xa có một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Bịch!
Đó là tiếng hòn đá nhỏ rơi xuống!
Hắn dừng tay lại, nhìn về hướng phát ra tiếng động, thấy không có ai thì cảnh giác khẽ quát lên, “Ai?”
“Ở đây làm gì có ai.” Gã đàn ông bên cạnh nói.
Lão Triệu cau mày lẩm bẩm: “Vừa nãy hình như tao nghe thấy có tiếng động.”
Một gã đàn ông khác cũng chửi ầm lên, “Động cái gì, mày bớt dọa người đi, nhanh lên, còn không gϊếŧ nữa thì trời sáng mất.”
Lão Triệu thấy hai người bọn họ đều không nghe thấy, cho là mình nghe nhầm nên không xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Hắn lại giơ tay lên, lúc muốn đâm xuống thì tiếng hòn đá nhỏ rơi lại vang lên.
“Không đúng, có tiếng gì thật!” Hắn lại dừng tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này, ngay cả cái tên vừa mới phủ nhận cũng phụ họa, “Tao cũng nghe thấy, hình như là tiếng hòn đá rơi xuống đất.”
Gã đàn ông thứ ba không hề sợ hãi, “Sợ cái gì, chúng ta có súng, ai tới tao bắn kẻ đó.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, âm thanh vang dội hơn lại vang lên.
Lần này lão Triệu không còn tâm tư gϊếŧ người nữa, hắn lo lắng nói: “Nghe đi nghe đi, thật sự có tiếng kìa! Hơn nữa cái tiếng vừa rồi... không phải là đang trả lời mày đấy chứ?”
Gã đàn ông vừa nãy còn to gan, bây giờ cũng lập tức trở nên lắp bắp, “Mày... mày đừng nói linh tinh... dọa người... dọa người sẽ... sẽ dọa chết người đấy!”
Bịch... bịch...
Lại là tiếng hai hòn đá rơi xuống vang lên.
Lần nào cũng khiến cho ba tên kia run lên, lông măng cũng dựng ngược.
“Sao tao cứ cảm thấy nơi này gió lạnh thế, không phải là ma quỷ lộng hành chứ?” Lão Triệu căng thẳng quét mắt một vòng xung quanh.
“Được rồi, được rồi, chúng ta mau giải quyết đi, sau đó lập tức rút lui!”
“Đúng đúng đúng, không sai không sai.”
Bị hai gã kia giục, lão Triệu hạ quyết định muốn gϊếŧ Nhϊếp Dập rồi sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nhϊếp Dập thấy con dao găm lóe lên, sợ hãi nhắm mắt lại.
Xong rồi xong rồi, nó sắp chết, nó sắp chết rồi!
Lúc con dao kia sắp chạm vào quần áo Nhϊếp Dập, “bốp...” một tiếng, hòn đá bắn từ trong bụi cỏ ra, bắn chuẩn xác vào cổ tay lão Triệu.
Lão Triệu bị đau, buông lỏng con dao ra.
“Ai! Rốt cuộc là ai! Có bản lĩnh thì đi ra cho tao!” Một gã đàn ông quát một tiếng với xung quanh, nhưng mấy giây sau, trừ bóng cây ra không có bất cứ cái gì khác, cũng không có tiếng vang nào, vì vậy hắn nói với lão Triệu và gã đàn ông còn lại: “Lão Triệu, lão Lý, chúng mày đi xung quanh xem xem, nếu như thấy có người thì giải quyết tại chỗ!”
Chuyện gϊếŧ người của bọn chúng tuyệt đối không thể bị người thứ tư biết, nếu không sẽ lớn chuyện!
Hai tên còn lại gật đầu, sau đó đi vào trong bụi cỏ.
Chùng cùng sờ súng bên hông, tiến vào bụi cỏ, nhưng lại thấy một lối rẽ nhỏ, vì vậy quyết định tách ra hành động.
Chỉ cần không phải quỷ, bọn chúng không có gì phải sợ cả.
Chương 1499.4LÀ CHỊ MUỐN Gϊếŧ TÔI?
Trong rừng cây tĩnh mịch tối đen chỉ nghe thấy tiếng xào xạc do quần áo va chạm với lá cây phát ra.
Lão Triệu cảnh giác nhìn xung quanh, muốn tìm ra người đang giả thần giả quỷ đó.
Đột nhiên, một bóng đen hòa làm một thể với thân cây nhanh như thỏ lao ra, Nhϊếp Nhiên giữ lấy gã đàn ông đi phía trước mình, không đợi hắn kịp phản ứng, đã nghe thấy trong bụi cỏ yên tĩnh không tiếng động truyền ra một tiếng răng rắc, là tiếng xương gãy.
Dưới vành mũ, khóe môi lạnh như băng của cô cong lên, nhìn chằm chằm gã đàn ông đã tắt thở dưới chân.
Nhϊếp Nhiên lập tức kéo hắn vào trong bụi cỏ, sau đó chờ cơ hội rẽ vào con đường kia đi giải quyết tên khác.
Nhưng còn chưa đi qua, cô đã nghe thấy gã đàn ông cách đó không xa bắt đầu hô khẽ lên, “Lão Triệu, mày tìm thấy ai không?”
Nhϊếp Nhiên dừng bước lại, đứng ở đó phân biệt tiếng bước chân của hắn.
Tên lão Lý đó không nghe được tiếng của lão Triệu, trong lòng rất nghi ngờ, quyết định đi về phía bên này.
“Lão Triệu, lão Triệu?” Hắn không ngừng gọi.
Người bên ngoài nghe thấy hắn gọi mãi liền hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Hình như lão Triệu biến mất rồi.” Tên kia hô với ra bên ngoài một câu, lại đi về phía bên này.
“Biến mất? Đang yên đang lành sao lại biến mất, thằng ranh này có phải mày cố ý dọa tao không!”
Lão Lý vội vàng nhìn rồi lại gọi mấy tiếng, sau khi không được đáp lại, trong lòng hắn bắt đầu hoảng sợ.
Hắn vội vàng lảo đảo chạy ra khỏi bãi cỏ.
“Không thấy đâu cả, lão Triệu thật sự biến mất rồi! Vừa nãy tao nhìn trên con đường kia không có gì cả! Mày nói xem, có phải là thật sự có quỷ không!” Dễ thấy tên kia đã bị dọa, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Gã đứng ở bên ngoài không tin lý do của hắn chút nào, “Ăn nói linh tinh cái gì thế, con quỷ nào biết dùng đá ném vào cổ tay người!”
“Nhưng mà...”
“Được rồi được rồi, mày ở lại chỗ này trông nó, tao đi xem xem! Nếu để cho tao bắt được tên khốn kia, tao phải gϊếŧ chết nó! Nửa đêm dám dọa tao, muốn chết à!”
Tên kia nói xong chạy vào bên trong.
Nhϊếp Nhiên xuyên qua khe hở của bụi cỏ âm thầm quan gã đàn ông đó, dáng người hắn vạm vỡ hơn tên trước.
Nếu như muốn gϊếŧ hắn ngay, cho dù là dùng dao cũng chưa chắc không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng cô quyết định xử lý gã đàn ông còn lại thì hơn.
Nhϊếp Nhiên im lặng cúi người xuống, chậm rãi biến mất bên trong bụi cỏ.
Bóng đêm là lớp ngụy trang tốt nhất, cô từ từ bò đến sát rìa bụi cỏ, không hề bị phát hiện.
Nhϊếp Nhiên nghe tiếng bước chân của gã kia sau lưng càng lúc càng xa, cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
Cô vừa mới chuẩn bị xông ra thì nghe thấy gã đàn ông cách đó không xa bỗng nhiên hô lên một tiếng, “Ai ui!”
Sau đó, hắn bị xô ngã xuống đất.
Hóa ra là Nhϊếp Dập ngã dưới đất nhân lúc gã đó không chú ý, lén bò từ dưới đất dậy, dùng đầu húc vào dạ dày hắn, khiến cho hắn ngã xuống đất.
Sau đó, Nhϊếp Dập lại bắt đầu bỏ chạy ra khỏi rừng cây.
Nhϊếp Nhiên nghĩ nếu như tên nhóc kia có thể tự chạy trốn là tốt nhất, như vậy thì sẽ không bại lộ sự tồn tại của cô.
Nhưng suy nghĩ luôn tốt đẹp, thực tế lại luôn tàn khốc.
Nó mới chạy hai ba bước đã bị gã đàn ông dưới đất túm lấy mắt cá chân, dùng sức kéo một cái làm nó ngã sấp mặt.
Chương 1499.5LÀ CHỊ MUỐN Gϊếŧ TÔI?
Gã đàn ông nhân cơ hội bò dậy, dùng đầu gối đè lên lưng Nhϊếp Dập, tức giận uy hϊếp: “Thành ranh này vẫn muốn chạy à! Có tin tao bắn chết mày ngay bây giờ không!”
Nhϊếp Nhiên thấy Nhϊếp Dập lại bị bắt thì âm thầm lắc đầu, rốt cuộc cô vẫn đánh giá cao thằng nhóc này rồi.
Sau đó, cô kéo thấp vành mũ xuống, dựng cổ áo lên, bước nhanh ra khỏi bụi cỏ, đi thẳng đến phía sau gã đàn ông, giơ tay vặn một cái dứt khoát, tiếng xương gãy vang lên.
Gã đàn ông vừa rồi còn mắng Nhϊếp Dập lúc này đã không còn hơi thở.
Nhϊếp Nhiên nhanh chóng dùng con dao cắt sợi dây trói tay Nhϊếp Dập, kéo nó từ dưới đất lên.
“Cô... cô là ai?” Nhϊếp Dập thấy mình khôi phục tự do, nó lấy cái cục dây nhét trong miệng ra, kinh ngạc và hoảng sợ nhìn Nhϊếp Nhiên.
“Đi mau!” Nhϊếp Nhiên cố gắng hạ thấp giọng, giục nó đi ra khỏi rừng cây.
Nhϊếp Dập thấy cô không uy hϊếp mình, lập tức gật đầu, đi theo cô ra ngoài.
“Lão Triệu? Lão Triệu!” Hình như gã đàn ông trong bụi cỏ sau lưng phát hiện ra thi thể anh em của mình, thoáng ngập ngừng rồi giật mình.
Hai giây sau, một tiếng hô kinh hãi vang lên, “A! Lão Lý, lão Triệu...”
Tên kia hoảng sợ chạy vội ra khỏi bụi cỏ, còn chưa nói hết đã thấy có một người nằm bên ngoài bụi cỏ, thằng bé bên cạnh không thấy đâu nữa, hắn lập tức nhìn ra ngoài rừng cây.
Quả nhiên, có hai bóng người một lớn một nhỏ.
Hắn vội vàng quát to một tiếng, “Đứng lại!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hai người bên kia rừng cây càng bước nhanh hơn.
“Mau đứng lại cho tao!” Gã đàn ông kia rút súng bên hông ra đuổi theo, “Còn không đứng lại tao sẽ bắn!”
“Đi mau!” Nhϊếp Nhiên thầm cảm thấy không ổn, nơi này địa thế bằng phẳng, không có chỗ ẩn nấp, nếu như nổ súng, cô và Nhϊếp Dập chắc chắn không thoát được.
Vì thế, cô đẩy Nhϊếp Dập đi ra ngoài.
Hình như Nhϊếp Dập cũng phát giác ra, cố gắng chạy ra ngoài.
Đoàng!
Nhϊếp Nhiên kéo Nhϊếp Dập kịp thời tránh vào cây đại thụ bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được viên đạn kia.
Nhϊếp Dập nghe thấy tiếng súng, sợ hãi co rúc trong lòng Nhϊếp Nhiên.
Nó vừa định ngẩng đầu lên nói cảm ơn thì vừa vặn thấy gương mặt quen thuộc dưới vành mũ.
Đầu tiên nó tưởng là mắt mình có vấn đề, dụi mãi, sau khi chắc chắn không có vấn đề, nó lao ra khỏi lòng Nhϊếp Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại là chị! Chị đến đây làm gì?”
Sao chị ta lại tới nơi hoang vu này?
Là tới cứu mình à?
Không, không thể nào! Nhϊếp Nhiên luôn khoanh tay đứng nhìn với chuyện của mình, làm sao có thể sẽ tốt bụng tới giúp mình, thậm chí là cứu mình!
Nhưng nếu như không phải là cứu mình, chị ta xuất hiện ở đây giờ này há chẳng phải là quá trùng hợp sao?
Mặt nó lập tức biến sắc, tức giận nói: “Là chị, là chị sai những người này bắt tôi có đúng không?!”
Nhϊếp Nhiên không thèm tranh cãi với nó, chỉ lạnh lùng nhắc nhở, “Tên kia sắp đến đây rồi, em còn không đi cùng chị thì sẽ chết.”
Nhϊếp Dập đứng tại chỗ, tức giận nói: “Tôi không đi, là chị hại tôi, cho dù mất mạng, cũng là chị muốn gϊếŧ tôi, là chị!”
Đoàng!