Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1390

THEO ĐUỔI PHỤ NỮ QUÁ ĐẮNG LÒNG - TRỞ VỀ ĐƠN VỊ (4)

Sau khi Nhϊếp Nhiên chắc chắn Tống Nhất Thành đã lên tầng hai rồi mới đi ra khỏi cổng khu nội trú, đi vòng qua vườn hoa nhỏ bên cạnh.

Cô đi tới ngồi xuống một cái ghế băng gỗ dài, tựa lưng vào ghế, ngước đầu híp mắt cảm thán, “Thời tiết hôm nay thật không tệ, chẳng trách sĩ quan huấn luyện An lại phơi nắng ở đây.”

An Viễn Đạo ngồi ở bên kia luôn cúi đầu ngẩn người, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, anh ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía cô.

“Cô!”

Nhϊếp Nhiên quay đầu qua cười như không cười nói với anh ta: “Tôi trở về rồi, hơn nữa đã hoàn thành lời hứa với thầy...”

Hoàn thành lời hứa...

An Viễn Đạo ngẩn ra. Cô ta hoàn thành nhiệm vụ rồi?

Anh ta tới bệnh viện này chưa được bao lâu, cô ta có thể kết thúc trong thời gian ngắn như vậy sao?

Mấy tháng trước lúc nhận được mệnh lệnh của cấp trên, rõ ràng anh ta cảm thấy vụ án này không bình thường, sau lưng có thể sẽ có thế lực rất lớn cấu kết, anh ta tính toán không tới nửa năm thì không thể kết thúc được.

Nhϊếp Nhiên thấy anh ta không nói gì, tưởng là anh ta đang tức giận chuyện cô bỏ thuốc hại anh ta vào bệnh viện, vì vậy xin lỗi anh ta: “Nhân lúc thầy không chú ý đã động tay động chân với thầy, còn không thương lượng trước với thầy đã tự tiện làm chủ, là tôi không đúng.”

“Cô ấy tự nguyện nói ra những lời đó, hay là bị cô gài bẫy ép nói ra?” Đột nhiên An Viễn Đạo hỏi.

Mấy ngày nay ở trong bệnh viện anh ta vẫn luôn suy nghĩ, tại sao khi đó Thiên Dạ phải nói như vậy?

Trong cái bút ghi âm đó chỉ có một câu nói của cô ta, không có mở đầu cũng không có kết thúc, thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Nhϊếp Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, nụ cười ở khóe miệng cứng lại mấy phần.

Quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mãi mà không có được câu trả lời, An Viễn Đạo thấp giọng giải thích một câu, “Không phải là tôi muốn làm gì thay cô ấy, chỉ là tôi muốn biết có phải người tôi dạy dỗ... thật sự vì mạng sống mà bán đứng đồng đội không?”

Nói tới câu cuối cùng, giọng nói của anh ta lộ vẻ khó khăn.

Đúng thế, Thiên Dạ là người anh ta hài lòng nhất và luôn tín nhiệm, bây giờ không chỉ chết rồi mà trước khi chết còn nói ra những lời này. Đối với anh ta mà nói, đây là đả kích không hề nhỏ.

Nhϊếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, “Thật ra trong lòng thầy rất rõ ràng, cho dù có phải tôi gài bẫy hay không, cô ta cũng không nên nói ra câu nói đó, không phải sao?”

Câu này hoàn toàn khiến An Viễn Đạo yên tĩnh lại. Đúng vậy, cho dù như thế nào đi nữa, Thiên Dạ cũng không nên khai Nhϊếp Nhiên ra.

Nhϊếp Nhiên đứng lên, không nói gì với An Viễn Đạo nữa, đi ra cổng lớn bệnh viện.

Trên đường trở về đơn vị, cô luôn sờ túi của mình, từ đường viền áo mơ hồ nhìn ra là một con chip rất nhỏ.

Đó là thứ buổi sáng nhân lúc Dương Thụ và Uông Tư Minh không chú ý, cô lẻn vào phòng làm việc của Cát Nghĩa lấy đi. Đọc truyện hay tại _ Tr ùmTruyện.co m _

Là video cô và Thiên Dạ ở trong rừng cây ngày đó.

Thật ra cô không hề tìm được thứ này, Cát Nghĩa phòng bị cô như vậy, trong phòng làm việc nhất định đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cô đâu có ngu ngốc động vào chứ.

Tối hôm qua nói tìm được chỉ là lừa ông ta mà thôi, ai ngờ dưới tình thế cấp bách ông ta đã nói ra, để cô dễ dàng tìm được thẻ chứa video.

Nhϊếp Nhiên móc cái thẻ chứa trong túi áo rộng thùng thình ra, nghịch trong tay rất lâu rồi dùng sức bẻ đôi. Cái thẻ bị gập lại, ở giữa xuất hiện một nếp gấp màu trắng.

Hình như cảm thấy không đủ, Nhϊếp Nhiên lại bẻ thêm lần nữa.

Làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng cái thẻ kia gãy đôi.

Nhϊếp Nhiên kéo cửa xe ra, ném một nửa ra ngoài, chờ thêm một lúc nữa sau khi đi được một đoạn, cô mới ném nửa còn lại đi.

Cuối cùng cô mới kéo cửa kính lên.

Xe nhanh chóng đi tới đơn vị.

Qua hơn một tiếng sau, Nhϊếp Nhiên xuống xe taxi ở chỗ cách đơn vị không xa.

Quý Chính Hổ yêu cầu cô phải đến trước bữa tối, bây giờ cách thời gian ăn tối còn bốn mươi lăm phút, cô khoan thai bước về phía đơn vị.

Có thể lúc trở về Quý Chính Hổ đã dặn binh lính canh gác nên lần này cô chỉ đọc tên đã được cho vào.

Mới vừa vào đơn vị, từ xa cô đã thấy các binh lính mặc quần áo rằn ri xếp hàng trong sân huấn luyện.

“Nhϊếp Nhiên?”