*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu Hoắc Hoành là người què mà không phải người mù, vậy có nghĩa là...
Toàn bộ quá trình có thay quần áo ở trong phòng chứa đồ đã bị anh ta nhìn thấy! Cũng có nghĩa là, cô đã bị nhìn thấy hết sạch!
Như có tiếng sét nổ đùng đoàng” ở bên tai, Nhϊếp Nhiên nhất thời cảm thấy cả người chao đảo.
Cô nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình không chớp kia, máu nóng vọt lên đầu
Nếu không phải vì đang làm nhiệm vụ, cô nhất định sẽ xông lên móc mắt anh ta ra ngay lập tức.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Không thể lỗ mãng, tuyệt đối không thể lỗ mãng!
Vì nhiệm vụ, phải nhịn, nhịn, nhịn!
Khi còn đang bận nhắc đi nhắc lại vô số lần từ bình tĩnh và bình tĩnh, Nhϊếp Nhiên đột nhiên lại nhớ ra một chuyện càng đáng sợ hơn
Đột nhiên anh ta nhắc tới chuyện dáng người của mình, có phải là đang ám chỉ với cô rằng anh ta đã nhận ra cô rồi không? “Cô Diệp, mời đi nào!” Nhϊếp Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hoắc Hoành đã đi vào thang máy, dường như đang chờ cô, trợ lý của Hoắc Hoành ở bên cạnh ra dấu tay mời.
Cô nhìn Hoắc Hoành đang ngồi lẳng lặng trong thang máy chờ mình, con người sau cặp kính gọng đen hơi nheo lại
Thế này là cô đang bị uy hϊếp sao? Trợ lý ở bên cạnh thấy cô vẫn không nhúc nhích thì không khỏi cao giọng thêm một chút: “Cô Diệp, mời cô!” Nháy mắt, ánh mắt của đám người trong văn phòng đều dừng lại trên người Nhϊếp Nhiên, yên tĩnh đến mức còn không nghe thấy cả tiếng gõ bàn phím.
“Hiếm khi được Hoắc Nhị thiểu tha cho, còn có lòng tốt mua quần áo đền, cô còn không mau đi đi!” Tuy Vệ Vi rất tức giận, nhưng Hoắc Nhị thiếu đã gọi tên, cô ta cũng chẳng thể nói thêm gì.
Nhϊếp Nhiên cắn môi, nắm chặt tay.
Bỏ đi, nếu đã thực sự bại lộ thì cùng lắm tìm cơ hội trốn về quân doanh tiếp tục huấn luyện thôi, dù sao đây vốn chẳng phải việc của cô.
“Vâng.” Cô gật đầu yếu ớt
Sau đó, trước con mắt của một đám người, cô nhắm mắt đi theo tên trợ lý kia vào trong thang máy.
Cho đến khi cô đứng ở sau lưng Hoắc Hoành rồi, Hoắc Hoành mới sai người đóng cửa thang máy lại.
Khi thang máy đi xuống dưới, Hoắc Hoành hơi nghiêng đầu nhìn Nhϊếp Nhiên, “Hình như cô Diệp rất sợ tôi, tôi đáng sợ thế sao?” Đèn trong thang máy chiếu lên chiếc kính gọng vàng của anh ta, phản xạ ra ánh sáng khiến Nhϊếp Nhiên không khỏi nhảy dựng lên trong lòng
Cô càng cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ vô cùng bối rối, “Không..
không phải, tôi chỉ là..
thấy thật có lỗi khi mang phiền toái tới cho ngài Hoắc..
Thật sự rất xin lỗi...”
Nói xong, cô còn liên tục khom lưng mấy lần với anh ta.
Thần sắc Hoắc Hoành không đổi, anh cười: “Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, vậy chút nữa nhờ cô Diệp chọn giúp tôi một bộ quần áo thích hợp, tôi có tiệc tối phải tham dự.”
“Không, không, không, mắt nhìn của tôi kém lắm, cực kỳ tệ!”
Ngoài chọn vũ khí ra thì cô cũng chỉ biết gϊếŧ người, có biết chọn quần áo gì đâu chứ?
“Thật sao?”
Hoắc Hoành nhẹ giọng hỏi một câu, nhưng càng giống như đang lẩm bẩm làm cho Nhϊếp Nhiên không biết có nên đáp lời hay không
Nhưng đúng lúc này, một tiếng “ting” vang lên, thang máy đã xuống tới tầng dưới cùng, cửa chậm rãi mở ra.
Nhϊếp Nhiên liền ngậm miệng đi theo sau Hoắc Hoành, tiến vào hầm.
Cô thấy Hoắc Hoành dùng hai cây nạng để chống người đứng lên, sau đó được trợ lý và lái xe đỡ ngồi vào trong xe
Đại khái có lẽ vì ánh mắt của cô quá mức trắng trợn, trợ lý của Hoắc Hoành lập tức quát lên với cô, “Quay đầu ra chỗ khác!”
“Vâng, rất xin lỗi...” Nhϊếp Nhiên tỏ ra sợ hãi, vội vàng quay đầu đi
Qua gần một phút sau liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của Hoắc Hoành vang lên từ trong xe
“Cô ngồi ở bên cạnh tôi đi.” Lúc này Nhϊếp Nhiên mới thử quay đầu lại nhìn, phát hiện trợ lý đã tự động ngồi lên ghế phụ lái, chỉ còn một vị trí trống bên cạnh Hoắc Hoành mà thôi
Cô bất đắc dĩ đành phải ngồi vào cạnh anh ta
Trên đường đi, thỉnh thoảng Nhϊếp Nhiên lại liếc nhìn hai chân Hoắc Hoành, cô cứ cảm thấy người đàn ông này giả bộ tàn phế quá giỏi, rõ ràng không phải người mù nhưng lại hoàn toàn không tỏ vẻ kinh hãi gì khi cô thử anh ta
Thế nên, giờ cô cũng đang nghi ngờ không biết có phải chân anh ta tàn phế thật không.
“Sao thế?”
Dường như Hoắc Hoành phát hiện ra hành động nhìn trộm của cô, mỉm cười hỏi làm Nhϊếp Nhiên sợ tới mức lập tức lắc đầu.
Người đàn ông này sắc bén tới đáng sợ, mình đã lén nhìn kín đáo thể rồi mà vẫn bị anh ta nhìn ra được.
Vì thế, đến tận khi xuống xe, Nhϊếp Nhiên không dám nhìn hai chân anh ta thêm lần nào nữa.
Nhóm người tiến vào trong cửa hàng, lập tức nhìn thấy quản lý và tất cả nhân viên cửa hàng đều đang đứng ở cửa, cúi đầu chào rất đều nhịp: “Hoan nghênh Nhị thiểu!”
Cảnh tượng này chẳng khác nào khi Nhϊếp Nhiên tham gia huấn luyện trong quân ngũ cả
“Nhị thiểu, xin mời!”
Sau đó, quản lý tự mình nghênh đón, hơn nữa còn dẫn họ vào trong một phòng VIP ở tầng hai, quần áo treo trên tường được đèn pha lê hắt lên, nhìn bộ nào cũng giống như một bức vẽ đẹp đẽ vậy
Nhϊếp Nhiên làm ra vẻ như chưa bao giờ được chứng kiến, một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn.
“Chọn giúp tôi một bộ đi.” Hoắc Hoành ngẩng đầu lên nhìn Nhϊếp Nhiên.
Cô như bừng tỉnh, lắc đầu kinh hãi, “A? Không không không, mắt nhìn của tôi thật sự rất dở..
Không được đâu...”
“Không sao, chọn thêm vài món là được mà.” Hoắc Hoành vẫn nhìn cô cười, nụ cười đó cực kỳ ấm áp, thế nhưng Nhϊếp Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề
Cuối cùng, cô đành phải gật đầu nói: “Vậy, xin anh Hoắc chờ một chút.” Cô tiến vào trong phòng rồi nhìn quanh một vòng, dường như đang thực sự lựa chọn quần áo, trên thực tế là cô đang tìm đường chạy trốn
Cô càng lúc càng cảm thấy chỉ số nguy hiểm của người đàn ông này không ngừng tăng lên, xuất phát từ bản năng, cô cảm thấy nên sớm rời đi là tốt nhất.
“Ở đó là cửa ra, cô Diệp không định không chọn được quần áo nên chạy trốn luôn đấy chứ?” Đột nhiên, tiếng nói đùa của Hoắc Hoành vang lên ở sau lưng
Nhϊếp Nhiên vốn còn đang cẩn thận quan sát bị lời này dọa cho sợ tới mức trong lòng căng thẳng, xoay người giải thích: “Không..
không phải, tôi chỉ là..
chỉ là nhất thời không tìm thấy, những bộ quần áo này làm tôi hoa cả mắt...” “cứ từ từ chọn, không vội.” Nhϊếp Nhiên giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu nghe theo, nhưng khi vừa xoay người đi thì mặt lập tức lạnh như băng
Cô nghiến răng, híp mắt nhìn một bộ quần áo ở ngay trước mắt.
Chết tiệt, rốt cuộc gã đàn ông này đang đùa giỡn hay thật sự nhìn ra cô có ý định chạy trốn thế? Cảm giác mơ hồ nửa thật nửa giả này làm cho Nhϊếp Nhiên cảm thấy khó chịu muốn chết!