*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hôm nay lão trưởng thôn lại rất trầm mặc, cúi đầu không nói một lời nào.
Đương nhiên Nhϊếp Nhiên biết hết ẩn tình trong đó, nhưng cô cảm thấy đường là tự mình chọn, tốt hay không tốt thì chính mình phải chịu trách nhiệm mới được.
Huống chi, ông ta là một người đàn ông.
“Đưa một phần tới cho đội trưởng Lệ đi.” Hoắc Hoành làm như không thấy sự khác thường của trưởng thôn, chỉ vào đống đồ ăn còn lại.
Trưởng thôn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng Lệ đi rồi, Hoắc tổng không biết à?”
Lúc này tới lượt Hoắc Hoành ngẩng đầu lên hỏi, “Đi lúc nào vậy?”
“Tôi nghe mấy ông bà ở đầu thôn nói, sáng tinh mơ hôm nay cậu ấy đã đi rồi, khi ấy trời còn chưa sáng.”
Trưởng thôn thấy làm lạ. Suốt mấy ngày nay lúc nào cậu ta cũng ở trong thôn, ngày nào cũng nói chuyện với hai người Hoắc tổng, đâu ai ngờ nói đi là đi, còn chẳng chào hỏi lấy một câu.
Mấy hôm trước, nhìn bọn họ giống như rất thân quen với nhau cơ mà, sao trước khi đi lại chẳng đánh tiếng gì đã vội vàng rời khỏi vậy?
“Ồ? Vội vã như thế, hẳn là Cục Cảnh sát có việc gì rồi.” Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, như cười như không nhìn Nhϊếp Nhiên ở bên cạnh.
Nhϊếp Nhiên ở bên cạnh anh cũng kinh ngạc vài giây trước tin tức này.
Sáng sớm nay, trời còn chưa sáng đã đi rồi ư? Nhanh thật đấy.
Trưởng thôn đứng bên cạnh không yên lòng gật đầu, “Cũng đúng. Cậu ấy ở đây nhiều ngày thế rồi, chắc đã bỏ bê nhiều công việc.”
“Chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi.” Hoắc Hoành nói với Nhϊếp Nhiên.
Trưởng thôn gật đầu theo bản năng, chờ đến khi bừng tỉnh liền lập tức nôn nóng, “Đi ư? Đừng mà, không phải tôi có ý gì đâu, nhưng các vị nên ở lại thêm một thời gian đã chứ.”
Hoắc Hoành lắc đầu cười, “Không được, chúng tôi cũng ở đây mấy ngày rồi, cần phải quay về.”
Trưởng thôn thấy Hoắc Hoành muốn đi thì khổ tâm giữ người, “Ở lại thêm mấy ngày đi mà, tôi còn chưa biết phải chiêu đãi Hoắc tổng như thế nào mà ngài đã muốn đi rồi.”
“Chúng tôi đã ở đây quấy rầy một thời gian rồi, hơn nữa cũng phải trở về để tính toán lại phương án thu mua thôn nữa.”
Hoắc Hoành nhắc tới phương án hợp tác, quả nhiên trưởng thôn không kì kèo giữ người nữa.
Lão trưởng thôn liên tục gật đầu: “Thế... cũng được. Vậy... hy vọng Hoắc tổng có phương án hợp lý một chút, chúng tôi thật sự hy vọng lần thu mua này có thể thành công!”
“Tôi sẽ cho công ty nhanh chóng triển khai.” Hoắc Hoành cười ôn hòa.
“Vâng, vâng!”
Trưởng thôn thấy nụ cười tươi của Hoắc Hoành thì cảm thấy chắc chuyện này sẽ thành công thôi. Có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ông ta đã thịt hết đám heo trong nhà rồi, không ngờ cuối cùng lại câu được một vị kim chủ giàu kếch xù.
May mắn là mình không nghe lời mụ vợ, quả nhiên đàn bà tóc dài thì não ngắn. Nhìn đi, ông ta chỉ dùng mấy con gà con vịt thôi mà đã bắt được Hoắc Hoành rồi.
Đúng lúc ông ta vui sướиɠ quên cả bản thân thì Hoắc Hoành lại lấy từ trong lòng ra một phong bì tiền bằng giấy kraft, đưa cho ông ta, “Đây là phí tổn mà mấy ngày qua chúng tôi ở đây.”
Trưởng thôn vừa thấy liền đẩy về, “Đừng đừng đừng, sao tôi lại có thể cầm được chứ? Chiêu đãi ngài là việc nên làm mà thôi, hơn nữa trận hỏa hoạn kia đã khiến hai vị bị thương không nhẹ, chúng tôi hẳn nên tạ lỗi mới đúng, chúng tôi không nhận được đâu.”
Thu mua đã coi như được rồi, sao có thể nhận tiền này được chứ?
Mà người này không những có ý muốn thu mua lại còn không ăn không của bọn họ, còn cho nhiều tiền như thế này, chẳng trách còn trẻ mà đã lên làm ông chủ, chắc chắn rất tài giỏi.
“Tiền này ông vẫn phải nhận, dù sao trong thôn cũng không giàu có gì, giờ lại xảy ra hỏa hoạn, có nhiều chỗ cần dùng tới tiền.” Hoắc Hoành lại đẩy tiền đi.