Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 477: Đứng đến chết mới thôi - Cô là người có tính chống đối (8)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chị Kiều nhà cậu cũng chạy rồi.” Thi Sảnh vỗ vai cô ta, lại chỉ hướng Lý Kiêu rời đi.

Hà Giai Ngọc nhìn theo hướng tay cô ta chỉ thì lập tức lên tinh thần

“Tôi không nên cúi đầu trước thế lực ác! Ừm! Chị Kiêu, đợi em với!” Nói rồi, cô ta cất bước đuổi theo Lý Kiêu.

Những người khác cũng lần lượt đi theo

“Chính trị viên, thật sự không thể thay đổi sao? Nếu như Nhϊếp Nhiên vô tội, há chẳng phải là nửa tháng này rất oan uổng à, hơn nữa cũng không công bằng với cả lớp 6.” Nữ binh vừa yêu cầu điều tra đầu tiên lúc này lại nói

Lời của cô giống như vi khuẩn lan tràn khiến mọi người bắt đầu dao động

“Đúng, chúng ta bị lớp 1 nói là nỗi sỉ nhục của đơn vị dự bị cũng vì chuyện Nhϊếp Nhiên đánh người, nhưng nếu Nhϊếp Nhiên không đánh người, mà thầy lại không rửa sạch nỗi oan cho chúng em, vậy chúng em gánh cái tiếng van này há chẳng phải là oan uổng à?” “Đúng thế!” Đáng tiếc Hoắc Hoành không để ý tới, chỉ xà đôi xà đơn trong hố cát, “Hôm nay huấn luyện thể năng, xà đôi xà đơn mỗi loại 200 cái, lập tức thực hiện.” Không có ai nghe anh, vẫn đứng im không nhúc nhích

“Xem ra mọi người không muốn huấn luyện rồi, vậy thì đứng đó đi.” Khi các lớp khác đều đang huấn luyện khí thể ngất trời thì mười tám người của lớp 6 đứng im ở thao trường, và bảy người đang chạy vòng quanh thao trường

Buổi trưa, tất cả mọi người đều ăn uống, duy chỉ có lớp 6 đứng rồi chạy, không có bất cứ thay đổi nào

Hoắc Hoành nhìn đồng hồ, lại nhìn bọn họ rồi quay người đi.

Hoắc Hoành đến phòng giam phía sau núi

“Sĩ quan huấn luyện!” Người lính đứng gác kia vẫn chưa thay ca, mới một đêm đã thấy Hoắc Hoành tới nên cậu ta rất tò mò

Hoắc Hoành chỉ một cánh cửa, nói: “Mở cửa.”

“Rõ!”

Sau mấy tiếng “rắc rắc”, cửa đã được mở ra

Trong phòng giam vẫn tối đen như mực, ánh sáng ngoài của chiếu vào lờ mờ nhìn thấy trên giường hơi nhô lên

Hoắc Hoành đi tới, đứng ở cạnh giường

Nhϊếp Nhiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng bắn ra bốn phía, không chớp mắt nhìn anh chằm chằm.