*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cái này, cả cái này nữa.” Nhϊếp Nhiên tìm một hồi lâu, lục tung khắp nơi, rốt cuộc cũng không biết lôi được ở xó nào ra hai bộ Âu phục màu sắc sặc sỡ.
Chủ tớ hai người đứng ở đó nhìn quần áo trong tay Nhϊếp Nhiên, đồng thời im lặng
Nhìn thấy dáng vẻ hai người họ như nhìn thấy ma, trong lòng cô thầm đắc ý
Nhϊếp Nhiên cô không phải là nắm bột mì để cho người ta tùy tiện nhào nặn, tùy tiện sai khiến đâu nhé!
“Được không ạ?”
Nhϊếp Nhiên còn cố tình trêu ngươi anh, cố ý di hai bộ quần áo này sát lại cho Hoắc Hoành nhìn.
Khóe miệng Hoắc Hoành cứng đờ một chút, sau đó nói: “Ánh mắt của cô Diệp quả là vô cùng độc đáo.” “Nhị thiểu chưa bao giờ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ cả.” Trợ lý đứng bên cạnh lạnh lùng nói
“Ôi vậy sao, vậy, để tôi đi đổi...” Lại qua hơn mười phút sau, khi Nhϊếp Nhiên giơ bộ Âu phục màu hồng phấn lên, trên gương mặt vốn chưa từng thay đổi của trợ lý cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt
“Cũng không mặc Âu phục màu hồng nhạt.” “Ồ, vậy để tôi..
tôi lại chọn bộ khác..” Chạy ra chạy vào tới lần thứ V, Nhϊếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành có vẻ đã miễn dịch với trò này rồi nên cũng chẳng làm khổ mình nữa, tiện tay cầm một bộ Âu phục màu trắng nhìn khá bình thường giơ lên.
“Cái này thì sao?”
Trợ lý ở bên cạnh lưu loát đáp lời: “Trắng cũng không mặc.”
Tên này nội tâm đen tối thế cơ à? Màu sắc sặc sỡ không mặc thì cũng thôi đi, giờ còn không thích cả Âu phục màu trắng, thảo nào toàn làm ăn phạm pháp, từ trong ra ngoài đều đen.
Nhϊếp Nhiên âm thầm buông một câu oán thán, đang định chọn cho anh ta một bộ đồ đen như đồ dự tang lễ thì Hoắc Hoành lại mở miệng, “Chọn bộ này đi.” “Nhị thiểu?” Trợ lý bên cạnh lên tiếng tỏ vẻ phản đối, nhưng Hoắc Hoành lại làm như không nghe thấy, cười hỏi Nhϊếp Nhiên, “Có thể phiền cô thay giúp tôi không?”
Nhϊếp Nhiên kinh ngạc chỉ vào mình, “Tôi ư? Cái này..
cái này có vẻ không hay cho lắm...” Nhưng Hoắc Hoành lại tự đẩy xe lăn vào trong phòng thay đồ, Nhϊếp Nhiên vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Cô có phải vυ' em đâu, tại sao phải thay giúp anh ta chứ!
Nhưng mà không ngờ trợ lý ở sau lưng lại dùng tay đẩy mạnh cô vào, “Nhị thiếu bảo cô vào thì cô vào đi.” Vết thương trên cổ chân khiến Nhϊếp Nhiên ngã luôn vào trong phòng thay đồ, sau đó, cửa ở sau lưng cũng đóng sầm lại.
Cô hãi hùng trong lòng, muốn kéo cửa mở ra theo bản năng, kết quả lại nghe thấy Hoắc Hoành ở phía sau nói một câu, “cửa này dùng khóa mật mã, không kéo mở được đâu.”
Ý gì đây?
Xuất phát từ bản năng, Nhϊếp Nhiên lập tức quay người nhìn anh, cả người căng thẳng dán sát vào cửa, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen nhìn Hoắc Hoành đầy cảnh giác
Trong phòng thay đồ rộng lớn chỉ có hai người cứ nhìn nhau như thế, thời gian như bị đóng băng lại
“Cố định để tôi tự cởi cúc áo đấy à?” Cuối cùng, Hoắc Hoành mỉm cười hỏi
Nhϊếp Nhiên đang mải nhìn anh chằm chặp lập tức tỉnh táo lại, thì ra khóa cửa chỉ đơn giản là muốn thay quần áo mà thôi
Nhưng mà, chân người này bị tàn tật chứ có phải tay đâu, sao có việc cởi cúc áo cũng phải cần người khác làm chứ? Thật đúng là một tên công tử bột! “Nếu còn kéo dài thời gian thì chiều nay sẽ tới muộn mất.” Hoắc Hoành có lòng tốt nhắc nhở
Nhϊếp Nhiên nhìn gương mặt mỉm cười đầy vô hại của anh ta, sau một hồi suy nghĩ liền quyết định phải nhanh chóng giúp anh ta cởi ra, không nên ở trong không gian kín như thế này quá lâu
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Hoành, giơ tay lên định cởi cúc áo cho anh, lại phát hiện đây là loại cúc áo ẩn, phải dùng ngón tay thò vào trong áo đẩy ra mới được
“Cúc áo này khó cởi thế à?”
“Cũng..
cũng bình thường...” Bởi vì góc độ không đúng, hơn nữa cúc áo lại khó cởi nên Nhϊếp Nhiên sờ soạng một hồi lâu vẫn không cởi được cúc áo đầu tiên ra.
Một lúc sau, cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, trán cũng đã toát mồ hôi.
Rốt cuộc kẻ nào đã thiết kế cái loại cúc áo này, sao khó cởi vậy chứ?
Vào lúc cô còn đang chiến đấu với cái cúc áo đầu tiên, bỗng nhiên cô lại cảm thấy một bàn tay ấm áp cọ nhẹ lên má mình.
Ngón tay Nhϊếp Nhiên siết chặt theo bản năng, túm chặt lấy cổ áo Hoắc Hoành, thậm chí giây tiếp theo có thể cắt đứt cổ họng Hoắc Hoành ngay lập tức.
Nhưng mà Hoắc Hoành làm như hoàn toàn không biết, vẫn nhẹ lau mồ hôi rịn ra trên trán cô, mỉm cười hỏi: “Có cần bảo nhân viên cửa hàng hạ thấp nhiệt độ điều hòa không?”
Nhϊếp Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mặt Hoắc Hoành đã sắp chạm vào chóp mũi mình rồi, trong đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy ý cười.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng gạt tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, ánh nắng hắt vào, thoáng có cảm giác như năm tháng bình yên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ bàn tay đang bóp cổ người đàn ông ra
Cô có cảm giác hầu kết dưới tay mình hơi chuyển động, lập tức hoàn hồn, vội vàng buông tay ra, lùi lại ba bước, “Không..
không cần...” Chết tiệt, vừa rồi suýt chút nữa, suýt chút nữa đã thật sự bẻ gãy cổ anh ta rồi, thế mà không ngờ người đàn ông này vẫn cứ thờ ơ như thế
Có phải phản xạ thần kinh của anh ta có vấn đề không thế?
Hoắc Hoành cười không nói gì, sau đó tự cởϊ áσ sơ mi của mình ra.
Nhϊếp Nhiên vốn vẫn còn đang rối rắm với hành động lỗ mãng của mình, không ngờ được Hoắc Hoành lại cứ thể cởi luôn áo sơ mi ra trước mặt cô! Khi nhìn thấy xương quai xanh cân xứng sau lớp áo, cô khẽ nuốt nước bọt
Đây..
đây..
đây có được coi là dùng sắc đẹp quyến rũ không? Bởi vì suốt ngày ngồi trên xe lăn nên nhìn Hoắc Hoành có vẻ hơi gầy yếu, nhưng khung xương của anh rất đẹp, hơn nữa vẻ bề ngoài rất ưa nhìn nên cũng đem đến cho người ta vị riêng rất khác
“Bảo trợ lý của tôi vào giúp tôi đi.” Hoắc Hoành cúi đầu cởi cúc, nhưng nhận ra người trước mắt dường như quá yên lặng nên mới lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang hơi dại ra thì mỉm cười hỏi: “Hay là cô muốn giúp tôi thay quần?”
Nhϊếp Nhiên lập tức tỉnh táo lại, vội vã đi ra cửa
“Tôi ra gọi trợ lý cho ngài.” Trời ạ, rốt cuộc cô đang làm gì thế này? Sao tự nhiên lại nhìn thân thể một người đàn ông đến ngây người như thế chứ? Đường đường là sát thủ số 1 mà lại trúng mỹ nam kể rồi biến thành tù binh, nói ra đúng là trò cười cho thiên ha! Nhớ tới mấy giây ngây người kia của mình, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi
Không được, cô phải rời khỏi nơi này, đi ngay lập tức mới được! Đến giờ cô còn không biết người đàn ông này có mục đích gì với mình, không thể cứ ngồi chờ chết thể được.
“Nơi này rất lớn, đừng chạy lung tung, cẩn thận lạc đường.” Sau lưng cô, Hoắc Hoành nhắc nhở một câu, nhất thời khiến Nhϊếp Nhiên chấn động
Tại sao mỗi lần cô muốn đi thì anh ta sẽ nói như thế chứ, là đang cảnh cáo mình à?
Nhϊếp Nhiên thản nhiên gật đầu, sau đó vặn khóa cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy trợ lý đứng ở cạnh cửa đi vào trong phòng thay đồ, Nhϊếp Nhiên cũng thuận theo ngồi xuống ghế đợi ba, bốn giây, sau khi chắc chắn là cửa sẽ không mở ra nữa, cô liền vội vàng mở cửa phòng VIP ra.
Nhưng vừa mới mở cửa, cảnh tượng trước mắt đã làm cô hoảng hốt!