Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 381: Diệp trần xuất chiêu (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Khốn kiếp! Không ngờ cậu lại dám vu khống A Nguyên, cậu muốn chết!”

Người kia sợ tới mức co rúm người lại, “Không đâu, không đâu ông chủ à, tôi... không hề... lúc đó chính chị Nguyễn ra tay, tôi đâu biết gì đâu chứ.”

Trong mắt Hoắc Khải Lãng, gương mặt sợ hãi đến sắp phát khóc của ông ta trở nên cực kì đáng giận, không ngờ ông ta lại dám... lại dám nói xấu A Nguyên của mình, không thể tha thứ, không thể tha thứ!

“Kéo ra ngoài, đánh chết!” Hai tay ông ta bíu chặt lấy cạnh bàn, gân xanh nổi lên, sắc mặt tràn ngập lạnh lẽo vì tức tối.

“Đừng mà, ông chủ! Tôi chỉ biết thế... nhưng chính tôi còn không có tư cách nhìn thấy bản báo cáo đó, xin ông chủ hãy tha cho tôi một con đường sống đi mà!”

Người nọ lập tức quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu ở trước mặt Hoắc Khải Lãng.

Nhưng Hoắc Khải Lãng nào còn nghe nổi lời nào nữa. Trong cơn tức giận, ông ta cầm lấy cốc nước ném thẳng lên đầu người kia. Chiếc cốc thủy tinh vỡ choang tại chỗ, mảnh thủy tinh cứa lên thái dương người đàn ông, máu cũng theo đó ứa ra.

“Đánh chết, có nghe thấy chưa! Đánh chết hắn cho tôi! Lại dám vu khống A Nguyên, đáng chết!” Ông ta cảm thấy khó thở, bởi vì tức giận nên ngực phập phồng.

Hoắc Mân thấy ông ta tức giận như thế thì lập tức nói: “Ba à, rốt cuộc có phải vu khống hay không, chẳng phải cứ nghe đương sự nói là được rồi sao?”

“Đương sự?” Trong cơn tức giận, Hoắc Khải Lãng vẫn không khỏi kinh ngạc, sửng sốt nhìn con trai mình.

Trong đầu ông ta có vô vàn suy nghĩ, chẳng lẽ... chẳng lẽ A Nguyên... Đã qua bao năm rồi, đã qua bao năm rồi...

“Mang người vào đây.” Hoắc Mân lại ra lệnh, có vài người ở cửa tiến vào.

Giữa một đám người, ánh mắt Hoắc Khải Lãng đã lập tức cố định tại trên người Nguyễn Lương Nguyên vừa đi qua cửa.

Hơn mười năm, không ngờ qua hơn mười năm hai người mới lại gặp lại nhau. Trái tim và bàn tay của Hoắc Khải Lãng đều cùng run rẩy.

“A Nguyên?” Ông ta khàn giọng gọi, đầy vẻ kích động, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một câu nhẹ nhàng, dịu dàng, “Sao bà lại tới đây, sao không bảo tôi cho người tới đón bà?”

Chưa có ai được nghe thấy giọng nói này của ông ta, giống như đang nói với bảo bối mà mình quý trọng nhất.

“Ba, mấy hôm trước con có đón dì Nguyễn về nhà mấy ngày, sau đó có nghe được một vài tin tức.” Hoắc Mân tỏ vẻ cung kính dìu Nguyễn Lương Nguyên ngồi vào ghế, thực ra là vì thân thể bà ấy vừa trải qua mấy ngày bị tra tấn dã man, chỉ sợ bà ấy không chống đỡ được mà để lộ ra.

Nhưng lúc này, trong mắt Hoắc Khải lãng làm gì còn có Hoắc Mân nữa. Bởi vì kích động đến mức sợ làm Nguyễn Lương Nguyên sợ hãi nên ông ta còn cố ý nhỏ giọng, nhưng vẫn không đè nén được sự run rẩy của bản thân, “A Nguyên, mấy năm gần đây, bà có khỏe không?”

“Khỏe, tôi vẫn rất khỏe.” Lúc Nguyễn Lương Nguyên nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoắc Mân ở trước mặt, như đang nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Mân cảm nhận được sự căm thù rõ rệt trong mắt bà thì nhìn đi chỗ khác. Hắn ho khẽ mấy tiếng, “Khụ khụ... Con cảm thấy có mấy lời con nói ra thì ba sẽ không tin, nên vẫn là để dì Nguyễn đích thân nói cho ba thì hơn!”

“Bà nói đi, tôi nghe đây.” Chưa bao giờ Hoắc Khải Lãng ngoan ngoãn ngồi trên ghế chính như bây giờ. Trong đáy mắt ông ta lúc này chỉ có Nguyễn Lương Nguyên mà thôi.

Thần sắc Nguyễn Lương Nguyên lạnh như băng, bà nói, “Năm đó chính tôi đã thay đổi bản báo cáo xét nghiệm, cậu ấy không phải con của ông.”

Lời nói thẳng thắn của bà làm cho mọi người ở trong phòng đều hít sâu.