*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhϊếp Nhiên chần chừ một chút, “... Năm mươi, năm mươi.”
“Vậy khi nào thì tôi mới hồi vốn được?”
“Muốn hồi vốn, đầu tiên chúng ta cần phải sửa sang đường sá đã, khả năng phải mất hai năm đấy.”
Nhϊếp Nhiên càng nói thì giọng càng nhỏ lại, trái tim cũng càng lúc càng chìm sâu.
Đầu tiên là hỏi tỷ lệ giữa lợi nhuận với rủi ro, sau đó lại hỏi tới thời gian thu về lợi nhuận. Ôi... quả đúng là người làm ăn, câu nào câu nấy đều đánh trúng điểm quan trọng.
“Nói cách khác, trong hai năm này, Hoắc thị không những chẳng thu được lợi nhuận gì từ thôn này, mà còn phải bỏ ra một đống tiền nữa.” Hoắc Hoành cười, đưa ra kết luận.
Nhϊếp Nhiên cũng bó tay. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng đã nói giúp rồi, nếu là trước kia, còn lâu cô mới quan tâm tới mấy chuyện linh tinh này.
Cô gật đầu, “Đúng thế.”
“Tôi sẽ cho công ty tính ra giá trị của thôn một lần nữa, sau đó sẽ thông báo kết quả cho ông.” Hoắc Hoành húp thêm mấy thìa canh rồi mới nói.
Nhϊếp Nhiên vốn đã định từ bỏ, nghe thấy Hoắc Hoành nói vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta một cái.
Vừa rồi rõ ràng là có ý nói không muốn đầu tư cho nơi này cơ mà? Sao giờ lại nói là muốn tính toán lại một lần nữa? Rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?
Trưởng thôn nghe thấy Hoắc Hoành nói phải đánh giá lại tài sản thì trong lòng lại lập tức dấy lên hy vọng, “Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn ngài Hoắc, cảm ơn cô Diệp!”
“Việc này do ngài Hoắc quyết định, chứ tôi có gì đáng để cảm ơn đâu.” Nhϊếp Nhiên uống canh gà, không yên lòng đáp.
Trưởng thôn cười ngốc nghếch, thành thật nói, “Nếu không có mấy lời vừa rồi của cô Diệp, ngài Hoắc cũng sẽ không cho thôn chúng tôi hy vọng thêm lần nữa, sao tôi có thể không cảm ơn cô Diệp được chứ?”
Nhϊếp Nhiên quay đầu nhìn Hoắc Hoành, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng gần như lộ liễu khiến cô run lên, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Trưởng thôn là người từng trải, vừa nhìn ánh mắt của Hoắc Hoành liền hiểu ngay.
“Thế tôi đi xem bà lão nhà tôi đã hầm canh xương xong chưa nhé, hai vị cứ ăn đi, ha ha.” Trưởng thôn nhanh chóng rời đi, không làm bóng đèn nữa.
“Vết thương của em đỡ hơn chưa?”
Lúc chỉ còn hai người bọn họ trong phòng, Hoắc Hoành cầm tay cô, Nhϊếp Nhiên lập tức giãy ra.
“Còn tức giận à? Sao em càng lúc càng khó tính thế?”
“Tôi nào dám tức giận với ông chủ chứ.” Nhϊếp Nhiên không nặng không nhẹ đáp lại anh một câu.
Hoắc Hoành cười, lại cầm lấy tay cô, “Tôi có thể hiểu là em đang lo lắng cho tôi, cho nên mới tự giận mình không?”
“Làm... làm gì có chuyện đó! Tại sao tôi phải lo lắng cho anh chứ!” Nhϊếp Nhiên trừng mắt, thần sắc kích động, thậm chí chuyển thành hơi lắp bắp.
“Vậy sao em lại tức giận?”
“Tôi... tôi sợ anh chết cháy sẽ không có ai trả lương cho tôi không được à?” Nhϊếp Nhiên thuận miệng bịa ra một câu, sau đó lại im lặng uống canh gà.
Phản ứng mãnh liệt của cô không thoát khỏi ánh mắt Hoắc Hoành, cái gì mà sợ không được trả lương chứ, rõ ràng là trong lòng đang rối loạn.
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn cô thỉnh thoảng lại liếc trộm mình thì trong lòng càng thêm chắc chắn hơn.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Hoắc Hoành khẽ véo mũi cô.
Nhϊếp Nhiên ôm mũi mình, cau mày tức tối trừng mắt với anh.
Bầu không khí giữa hai người tràn ngập cảm giác ấm áp.
“Này cậu, cậu là ai thế, cậu tới chỗ chúng tôi có việc gì?” Ngoài cửa đột nhiên truyền vào giọng nói kinh ngạc của trưởng thôn.
Nhϊếp Nhiên ở trong phòng nghe thấy thế, không hiểu sao tự nhiên trong lòng lại có dự cảm không tốt.