Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 354: Bữa ăn cuối cùng - Mê hoặc chết người (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh đi đâu vậy?” Sau khi Hà Úy Giai cảm nhận được hắn rời đi, không nén được mở đôi mắt mơ hồ nhìn về phía hắn.

“Lâu rồi không gặp chú Năm, anh tới nói chuyện một chút.”

Hà Úy Giai kinh ngạc, “Bây giờ ư?”

Muộn vậy, chắc người ta đã ngủ rồi.

“Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới được, nếu không, anh không yên tâm. Em cứ ngủ trước đi.”

Không chờ Hà Úy Giai nói gì, Hoắc Mân đã đóng cửa rời khỏi rồi.

Dưới hầm gửi xe văng vẳng truyền tới giọng phụ nữ và tiếng hắt nước. Hà Úy Giai lại nhìn về phía lối xuống hầm một lần nữa, cuối cùng cũng quay người lên tầng.

Hoắc Mân lái xe về phía khu biệt thự cao cấp nào đó trong thành phố A.

Hắn ấn chuông cửa mấy cái, giúp việc trong biệt thự vội vàng tới mở cửa. Vừa thấy là Đại thiếu của Hoắc gia, người giúp việc lập tức vội vàng mời vào trong.

“Ông chủ đang nghỉ ngơi, để tôi đi gọi.”

Người giúp việc vội vàng lên tầng, rất nhanh giọng của Lão Ngũ từ trong phòng truyền tới, thậm chí còn có tiếng cười nhõng nhẽo của mấy cô gái.

Hoắc Mân nhếch mép cười, tự mình rót một ly rượu uống.

Không lâu sau, chú Năm từ trên tầng đi xuống. Ông ta mặc áo choàng ngủ, chau mày nhìn về phía Hoắc Mân trên sofa.

“Muộn thế này rồi cháu tới chỗ chú làm gì vậy?”

“Không hổ là chú Năm nhà chúng ta, thân thể cường tráng, sinh lực dồi dào.” Hoặc Mân rót cho chú Năm một ly rượu, cười giả lả.

Lão Ngũ chỉnh lại áo choàng tắm, ngồi cạnh Hoắc Mân, uống một ly xong nghi ngờ nhìn hắn, “Thằng nhóc này, muộn thế này rồi, không phải cháu đặc biệt tới đây để khen sức khỏe chú tốt đấy chứ?”

“Sao có thể chứ? Cháu đến là muốn mượn người của chú.”

“Mượn người? Làm gì?” Lão Ngũ lại rót cho mình một ly rượu, định chờ sau khi Hoắc Mân đi, lợi dụng chất men trong người để có thể kéo dài hơn một chút, xem ông ta có giày vò chết hai tiểu yêu tinh kia trên giường không.

“Hai ngày nay, cháu đang điều tra một người, không ngờ lại thật sự tra ra một vài bí mật.” Hoắc Mân nghịch ly rượu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm.

“Bí mật gì?” Lão Ngũ nhìn bộ dạng thần bí của hắn thì lên tiếng hỏi.

“Chính là cái này.” Hoắc Mân đưa tờ giấy từ trong túi áo qua.

Lão Ngũ đón lấy xem, lập tức trừng mắt, “Không có quan hệ huyết thống?”

Ông ta liếc nhìn thân phận của người trên giấy, không ngờ chính là Hoắc Hoành.

Chuyện này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc!

“Nguồn gốc tin tức đáng tin không?”

“Dạ, vậy nên cháu muốn hỏi mượn chú người trước kia đưa Hoắc Hoành về.” Hoắc Mân thấy khuôn mặt kinh ngạc của chú Năm, hắn không kìm được khẽ cười.

Nếu như ba hắn biết được tin này, chắc chắn vẻ mặt sẽ càng đặc sắc hơn.

Nhưng ngay sau đó, Lão Ngũ lại chau mày, lắc đầu, “Không thể nào, năm đó chú cũng tận mắt nhìn thấy tờ kết quả kiểm tra, không phải viết như thế này.”

“Cái đó còn phải hỏi sao, chắc chắn tờ giấy đó đã bị giở trò.” Hoắc Mân hết sức tự tin đáp lại.

Tài liệu này là do hắn bảo Hà Úy Giai đích thân tới bệnh viện làm, Hà Úy Giai ở bên hắn lâu như vậy rồi, hoàn toàn không cần nghi ngờ sự thật lòng và thành thật của cô ta đối với hắn.

Hắn dám nói trên thế gian này không có ai khiến hắn cảm thấy tin tưởng hơn Hà Úy Giai, vậy nên kết quả này nhất định không vấn đề gì.

“Báo cáo năm đó chính là dì Nguyễn đích thân đi lấy, cháu cảm thấy có thể bị giở trò sao?” Lão Ngũ xem tờ kết quả này, cứ có cảm giác kỳ quái.

Ai ngờ lại thấy Hoắc Mân cười lạnh, “Dì Nguyễn ư? Đã bị cháu nhốt lại rồi, cháu tin dì ấy sẽ nói ra chân tướng nhanh thôi.”