*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hỏi phía Phương Lượng xem có thể hành động không, nếu không được thì tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.”
Nghe đến chuyện cô định hành động một mình, Lệ Xuyên Lâm đang bước ở hành lang liền dừng lại, “Cô đừng nóng vội, văn phòng của Lưu Chấn không dễ mà vào được nhiều lần như vậy đâu.”
“Nói thật, tôi cũng không muốn vào văn phòng của Lưu Chấn nữa, nhưng vạn bất đắc dĩ thì vẫn phải thử một lần nữa xem. Thôi, tôi cúp máy đây.”
Ngày hôm đó, nếu như không phải Hoắc Hoành đột nhiệt xuất hiện thì có lẽ cô đã phải liều mạng đánh một trận rồi.
Nhϊếp Nhiên cúp máy, ngồi ở quán3cà phê đối diện Cục Cảnh sát trầm tư một lát.
Trời sắp tối, quán cà phê không có nhiều người, chỉ có tiếng đàn piano trầm bổng vang lên.
Sau đó, Nhϊếp Nhiên lại gọi một cuộc điện thoại khác. Điện thoại vừa kết nối, cô đã vội vàng hỏi: “Sao rồi? Thầy đã nghĩ ra cách chưa?”
“Vẫn chưa. Mấy vị lãnh đạo cứ ngồi lì trong phòng, đến đi vệ sinh cũng khóa cửa. Tôi hoàn toàn không có cách nào ra tay.” Ở đầu dây bên kia Phương Lượng cũng vô cùng lo lắng, bất an.
Một lúc lâu sau, Nhϊếp Nhiên mới trả lời: “Vậy chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.”
Vào thời khắc quan trọng đều không dựa1được vào ai, thật sự là không biết cần bọn họ làm gì.
“Em nghĩ ra cách gì rồi?”
Phương Lượng biết cô là người thông minh nhanh trí. Lúc ấy, ngay cả máy nghe lén ở trên người Lương Phỉ cô còn có cách kỳ diệu gì đó lắp đặt thành công.
Nếu không phải sau đó Lương Phỉ chết rồi thì cô gái này cũng không phải khổ như thế.
“Để em động não xem sao.” Nhϊếp Nhiên nhìn về phía Cục Cảnh sát, nói.
Phương Lượng biết cô có chiêu rồi thì thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, nhưng em nên nhớ phải cẩn thận đấy!”
“Vâng, em biết rồi.”
Cúp điện thoại lần nữa, ánh mắt của Nhϊếp Nhiên dán chặt ở cửa của9Cục Cảnh sát.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, tia sáng cuối cùng bị bóng đêm dần che khuất, bóng đêm cuối cùng cũng đã chiếm lấy tất cả.
Chín giờ tối, Phó Cục trưởng nằm ở bệnh viện nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Renggggggg…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan đi sự yên lặng của căn phòng.
Phó Cục trưởng lấy điện thoại ra nghe.
Cục trưởng? Tại sao Cục trưởng lại gọi giờ này chứ?
Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm vượt mặt mình báo cáo trực tiếp cho Cục trưởng chuyện này sao?
Ông ta vẫn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia vọng đến, “Có chuyện gì vậy? Sao chuyện đó đến bây giờ vẫn3chưa được giải quyết?”
Phó Cục trưởng lập tức trở nên lo lắng, “Cục trưởng, tài liệu kia có chút vấn đề nên tốn hơi nhiều thời gian...”
“Tôi nói cho anh biết, nhanh chóng xử lí vấn đề này đi, đã kéo dài bao nhiêu ngày rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi hả?”
Nghe Cục trưởng nói một cách nghiêm túc như vậy, Phó Cục trưởng toát mồ hôi, “Không phải, tôi...”
Ông ta định giải thích mấy câu, đồng thời cũng định nói vì việc này mà bản thân mình đang phải nằm viện.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia đã lập tức cắt ngang, “Anh đừng nghĩ đến việc tìm cớ với tôi. Anh nên biết3là thời gian không đợi ai! Có mỗi chuyện nhỏ như vậy mà các anh đã làm mất biết bao thời gian rồi.”